Chương 8: THƯƠNG CŨ CHƯA ĐI THÊM THƯƠNG MỚI, TỬU QUÁN ĐỐI ẨM CHUYỆN XƯA KIA.
Từ ngày ấy Lệnh Hồ Xung tỉnh lại trong khách điếm, cũng đã hơn một tháng, hắn suốt ngày làm bạn với rượu. Ngày đó hắn tỉnh lại, tiểu nhị mang thức ăn lên cho hắn, hắn truy hỏi tiểu nhị tại sao mình lại ở chỗ này, tiểu nhị nói thấy hắn nằm trước cửa khách điếm, không hề gặp những người khác.Lệnh Hồ Xung nhớ tới dung nhan quen thuộc nằm trong băng quan, tâm lại đau đớn.
Túi dược liệu bên hông, khiến hắn thủy chung cảm thấy Đông Phương cô nương vẫn còn sống, nếu không, ai lại có thể quan tâm hắn như thế?
"Đông Phương cô nương, cô không muốn gặp lại ta sao? Thà rằng để ta nghĩ cô đã chết cũng không nguyện gặp lại ta...." Lệnh Hồ Xung mỗi ngày đều lẩm bẩm câu này, nguyên lai, thật sự khi yêu một người, vô luận nàng khinh thường ngươi, không muốn gặp ngươi, ngươi vẫn mãi luôn luôn yêu nàng...
Mấy ngày nay, mỗi khi hắn muốn rút kiếm tự vẫn, sẽ mạc danh kỳ diệu bị hôn mê, mà hắn lại không phát hiện bên cạnh có ai khác.
Sống, sống mỗi ngày thống khổ, chết, lại không thể chết được, trừ bỏ uống rượu giải sầu, Lệnh Hồ Xung không biết còn có biện pháp nào có thể giúp chính mình quên đi nỗi đau này.
Bỗng hắn nhìn thấy hai người xa lạ tiến sát gần mình, một người trong đó nhỏ giọng hô lên.
"Lệnh Hồ Xung? !"
"Sao... Như thế nào? Ta chính là Lệnh Hồ Xung, các ngươi có quen biết ta sao?" Lệnh Hồ Xung say khướt nhìn hai người trước mắt, lại phát hiện bọn họ là giáo chúng của Nhật Nguyệt thần giáo.
Hai người liếc nhau, đồng thời xuất thủ tấn công Lệnh Hồ Xung, cảm nhận được hơi thở nguy hiểm, Lệnh Hồ Xung vội vàng xuất chưởng chặn lại.
"Ầm!" một tiếng, hai giáo chúng Nhật Nguyệt thần giáo không hề bị ảnh hưởng, ngược lại Lệnh Hồ Xung bị nội lực chấn động đẩy lùi hai bước, nhất thời cảm thấy chân khí trong cơ thể chạy tán loạn.
Tuy rằng không biết tại sao Lệnh Hồ Xung lại không chịu được công kích bình thường như thế, nhưng bắt người quan trọng hơn, không đợi Lệnh Hồ Xung điều chỉnh tốt hơi thở, hai người lại bắt đầu tiếp tục tấn công.
Hai người rút đao ra, như cuồng phong bão táp công kích hắn, không được bao lâu, bả vai Lệnh Hồ Xung đã bị chém một đao.
"Hướng giáo chủ của quý giáo có giao tình với ta, các ngươi vì sao lại tấn công ta?" Lệnh Hồ Xung vừa tránh công kích của hai người vừa lớn tiếng hỏi.
"Hướng Vấn Thiên đã chết, Lâm giáo chủ hạ lệnh cho chúng ta truy bắt ngươi và Nhậm Doanh Doanh, nếu thức thời thì hãy giơ tay chịu trói đi!"
"Cái gì? Lâm... Lâm giáo chủ?"
Lệnh Hồ Xung hết sức kinh ngạc, trước ngực sơ suất bị trúng hai chưởng, lập tức miệng phun máu tươi, thân thể cũng chống đỡ không được quỳ xuống một gối.
"Ha, chính mình muốn chết không thành, không ngờ lại bị người khác đánh chết... Đông Phương cô nương, chờ ta." Lệnh Hồ Xung tuyệt vọng nhắm lại hai mắt.
Qua một lúc sau, không cảm giác được động tĩnh gì, Lệnh Hồ Xung chậm rãi mở mắt, hai giáo chúng Nhật Nguyệt thần giáo kia đứng thẳng trước mặt hắn, vẫn còn duy trì tư thế tấn công hắn, chỉ là, hơi thở đã sớm không còn, hơn nữa trên trán mỗi người xuất hiện một vết chích nhỏ.
"Đây là... vết thương do châm lưu lại... Đông Phương cô nương!" Lệnh Hồ Xung cố gắng đứng lên, nhưng toàn thân không có một tia khí lực.
Lúc này, một bàn tay giữ chặt bờ vai của hắn, lập tức kéo hắn đứng lên.
"Đông Phương cô nương!" Lệnh Hồ Xung kinh hỉ vô cùng, nhưng lại phát hiện người tới không phải Đông Phương cô nương, mà là kẻ trước đây ở Thiên Chi Nhai đã đả thương hắn – Độc Cô Hành.
"Ta nói ngươi kêu cái quỷ gì, ta không phải Đông Phương cô nương của ngươi." Độc Cô Hành trợn mắt liếc Lệnh Hồ Xung một cái bất mãn nói. Nếu không phải Đông Phương tỷ tỷ nhờ mình bảo hộ hắn, hắn mới không thèm cứu kẻ phụ bạc này.
"Nhưng là vết châm kia... Ách..." Lệnh Hồ Xung còn muốn nói cái gì, trên vai đột nhiên truyền đến một trận đau đớn, chính là do Độc Cô Hành kia dùng sức ấn bả vai bị thương của hắn.
"Đông Phương Bất Bại là sư tỷ của ta, ta giống với nàng cũng dùng châm không được sao?" Độc Cô Hành nói xong, lại đột nhiên cảm thấy da đầu run lên, nhìn về hướng Đông Phương Bất Bại ẩn nấp, vội vàng rút lại bàn tay đè lên bả vai Lệnh Hồ Xung.
"Thôi, nếu ngươi đối với ta bất mãn, việc gì phải khổ tâm cứu ta, Lệnh Hồ Xung ta chỉ có một cái mạng, chết thì chết..." Lệnh Hồ Xung cười khổ: "Độc Cô huynh đệ, mặc kệ như thế nào, vẫn cảm tạ ngươi đã cứu ta một mạng, cáo từ."
Thấy Lệnh Hồ Xung loạng choạng rời đi, Độc Cô Hành vội vã nói: "Hiện tại Nhật Nguyệt thần giáo đang ở khắp nơi tìm ngươi, ngươi nếu không muốn chết tốt nhất đừng đi loạn nữa!"
"Không nhọc các hạ lo lắng, ta Lệnh Hồ Xung không sợ chết."
Lệnh Hồ Xung sắc mặt tái nhợt, bả vai máu tươi sớm đã thấm ướt y phục.
"Ngươi... Ta chịu thua ngươi!" Độc Cô Hành một bụng khó chịu, lại không thể phát tiết, tiến lên tóm lấy Lệnh Hồ Xung kéo đi.
"Ngươi muốn mang ta đi đâu?"
"Câm miệng!"
"Độc Cô huynh đệ, ngươi thật không ở cùng Đông Phương cô nương sao?"
"... ..."
"Rốt cuộc... Muốn đi đâu..."
"Lệnh Hồ Xung ngươi câm miệng được không! Tại sao lại còn nhiều chuyện hơn cả nữ nhân! Ta mang ngươi đi chữa thương, được chưa? ? !" Độc Cô Hành có loại xúc động muốn gϊếŧ Lệnh Hồ Xung.
Không bao lâu sau, Độc Cô Hành mang theo Lệnh Hồ Xung tìm được một y quán.
"Thế nào đại phu? Thương tích của hắn không thành vấn đề đi?"
"Ngoại thương không phải thực nghiêm trọng, chỉ cần khâu lại là được, chỉ là nội thương, xin thứ cho tại hạ bất lực."
"Ngươi chỉ cần chữa trị tốt ngoại thương cho hắn là được."
"Vậy được rồi, thiếu hiệp chờ một lát."
Một lát sau, đại phu bắt đầu giúp Lệnh Hồ Xung khâu lại miệng vết thương.
"Độc Cô huynh đệ, ngươi biết không, ta đã từng khâu vết thương một lần, chính là do Đông Phương cô nương giúp ta, nàng giáo huấn đại phu khâu vết thương cho ta, bởi vì hắn khâu rất đau, ha ha." Lệnh Hồ Xung cười cười nói với Độc Cô Hành.
"Nam tử hán đại trượng phu, một chút đau đớn này tính là gì." Độc Cô Hành hờ hững nói.
Lệnh Hồ Xung cũng không quản Độc Cô Hành có nghe hay không, tiếp tục nói: "Khi đó ta vẫn chưa biết nàng là Đông Phương cô nương, cho rằng nàng là Đổng Bá Phương huynh đệ. Ta nói nàng kể chuyện cười để phân tán lực chú ý của ta, nàng không đồng ý, vì thế đã ca hát cho ta nghe, thật sự, rất êm tai..."
"Nàng... có thể ca hát sao?" Nghe đến đó, Độc Cô Hành nhịn không được hỏi.
"Nàng nói chỉ biết một bài đồng dao, còn nói nếu hát không tốt thì không được cười nàng. Nhưng kỳ thật, hát tốt lắm."
"Ha ha, không thể tưởng được, nàng lại có thể ca hát cho người khác nghe." Độc Cô Hành trong lòng đột nhiên ê ẩm .
"Thiếu hiệp, miệng vết thương đã khâu lại tốt lắm."
"Hảo, vậy đi thôi." Độc Cô Hành thanh toán bạc, xoay người ra khỏi y quán.
"Độc Cô huynh đệ, ngươi cứu ta một mạng, lại mang ta đi chữa trị, hay là, ta mời ngươi uống rượu, thế nào?"
"Uống rượu? Ngươi bị thương thành như vậy, còn uống rượu?" Độc Cô Hành kinh ngạc nhìn Lệnh Hồ Xung.
"Đổng huynh đệ từng nói, rượu có thể tiêu sầu, say có thể quên đau. Rượu này, thật là một thứ tốt."
"Được thôi." Độc Cô Hành nghĩ rằng, có lẽ, từ trên người Lệnh Hồ Xung, có thể biết được một Đông Phương Bất Bại khác với ấn tượng của hắn...
Trong tửu quán của khách điếm, Lệnh Hồ Xung ngửa cổ uống rượu, hắn lau lau miệng nói: "Sáng nay có rượu sáng nay say, Độc Cô huynh đệ, không biết ngươi có phải cũng giống như Đông Phương cô nương có thể uống rượu hay không?"
"Ân? Nàng... Từng cùng ngươi uống rượu sao?"
"Đúng vậy, ha ha, chúng ta lần đầu tiên uống rượu, là đi trộm."
"Trộm? ?"
"Phải, trộm." Lệnh Hồ Xung uống rượu, kể với Độc Cô Hành ngày ấy hắn cùng Đổng huynh đệ uống trộm rượu như thế nào, bị người ta phát giác như thế nào, rồi sau đó lại cùng đi tới cánh đồng, Đổng huynh đệ lấy dải buộc tóc làm kiếm vì hắn múa kiếm ra sao...
"Lấy dải buộc tóc... múa... Múa kiếm?" Độc Cô Hành mở to hai mắt nhìn, Đông Phương Bất Bại và tiểu tử này cùng đi trộm rượu đã đủ khiến hắn kinh ngạc, hắn vạn vạn không thể tưởng được đường đường là giáo chủ của Nhật Nguyệt thần giáo, cư nhiên sẽ vì tiểu tử này múa kiếm, lại còn hao phí nội lực của mình lấy dải buộc tóc múa kiếm!
Lệnh Hồ Xung từ trong ngực lấy ra cọng rơm kia, thất thần nhìn, phảng phất như thấy lại Đổng huynh đệ ngày đó, Đổng huynh đệ bồi hắn uống rượu vì hắn múa kiếm.
"Lệnh Hồ Xung, ngươi có biết, nàng đối với ngươi tốt như thế nào không..."
"Ta biết, ta, làm sao có thể không biết..."
"Vậy ngươi vì sao lại phụ nàng? !" Độc Cô Hành lập tức đứng lên, nhìn chằm chằm Lệnh Hồ Xung.
"Độc Cô huynh đệ, ngươi, thích nàng phải không?"
"Ta..." Độc Cô Hành cảm thụ một chút, không có phát hiện Đông Phương Bật Bại ở quanh đây:"Phải, ta thích nàng, từ lúc nhỏ, ta đã thích nàng."
"Nàng do phụ thân cứu được ở gần một thôn trang, khi đó ta mới mười hai tuổi, nàng mười lăm tuổi. Lần đầu tiên nhìn thấy nàng, ta đã thích nàng, đáng tiếc không bao lâu sau, nàng bị phụ thân mang đến Hắc Mộc Nhai. Từ đó về sau gặp lại, nàng đã trở thành một nam tử."
"Hắc Mộc Nhai? Chẳng lẽ, Độc Cô tiền bối là..."
"Đúng vậy, phụ thân ta là giáo chủ Nhật Nguyệt thần giáo. Chỉ là lúc người đang bế quan bị Nhậm Ngã Hành đánh lén, rơi xuống vách núi đen, mà Nhậm Ngã Hành cho là phụ thân đã chết, liền yên tâm ngồi lên vị trí giáo chủ"
"Nói như vậy, vị trí giáo chủ Nhật Nguyệt thần giáo, vốn là của Đông Phương cô nương?"
"Đúng vậy, nếu như không bị Nhậm Ngã Hành đánh lén, phụ thân của ta vốn muốn đem vị trí giáo chủ truyền cho Đông Phương Bất Bại, nào ngờ..."
"Độc Cô tiền bối vì sao không đem vị trí giáo chủ truyền cho ngươi?"
"Bởi vì ta trời sinh không phải là kỳ tài luyện võ, đây là nguyên do thứ nhất, thứ hai là vì ta không có cái dã tâm kia, vô tâm đi nhất thống giang hồ."
"Phụ thân luôn luôn tìm kiếm truyền nhân, đáng tiếc không gặp được cơ duyên nào, cho đến khi người cứu được Đông Phương Bất Bại, phát hiện nàng cốt cách kỳ lạ, là là kỳ tài luyện võ hiếm thấy, đáng tiếc nàng là nữ nhân."
"Cho nên, Đông Phương cô nương vẫn luôn cải nam trang?"
"Đúng vậy, vì trở thành cường giả, không để bị người khác ức hϊếp, nàng nói với phụ thân nàng có thể làm nam nhân cả đời. Vì thế nàng cứ như vậy lấy thân phận nam nhân gia nhập Nhật Nguyệt thần giáo, trở thành đồ đệ của phụ thân ta. Mà nàng cũng không hề khiến phụ thân thất vọng, luyện thành toàn bộ võ công người truyền thụ. Ngay lúc phụ thân muốn đem vị trí giáo chủ truyền cho nàng, người lại bị Nhậm Ngã Hành đánh lén rơi xuống vách núi. Mà ta khi đó đang ở Thiên Chi Nhai mới may mắn thoát khỏi kiếp nạn. Sau đó phụ thân được một trưởng lão tinh thông y thuật trong giáo là Hoắc Mỹ Liên cứu sống, rồi hai người cùng quay trở về Thiên Chi Nhai, đáng tiếc phụ thân ta để lại hậu hoạn, không có một thân võ công cũng rốt cuộc không thể thi triển."
"Sau đó đâu?"
"Sau đó? Sau đó chính là Đông Phương Bất Bại ấn núp bên cạnh Nhậm Ngã Hành, lấy được tín nhiệm của Nhậm Ngã Hành đồng thời âm thầm mượn sức bồi dưỡng đại bộ phận giáo chúng, đợi lúc Nhậm Ngã Hành bế quan, lấy gậy ông đập lưng ông, khiến Nhậm Ngã Hành phát điên rồi đem hắn nhốt tại Mai Trang. Về phần Nhậm Doanh Doanh, Đông Phương Bất Bại nhất thời mềm lòng, lại niệm tình nàng chỉ là một đứa nhỏ mà tha cho nàng, hơn nữa vẫn luôn đối xử tử tế với nàng."
"Đại thù của phụ thân được báo, liền cùng Liên di và ta cư ngụ tại Thiên Chi Nhai, Đông Phương Bất Bại yên ổn ngồi trên vị trí giáo chủ, mười năm đó giang hồ không có phân tranh, ai ngờ lại gặp ngươi..."
Độc Cô Hành uống một ngụm rượu, nhìn Lệnh Hồ Xung nói: "Qua nhiều năm như vậy, ta vẫn rất thích nàng, nhưng nàng luôn đối xử lạnh lùng cao ngạo với mọi người, bao gồm cả ta. Chỉ duy nhất đối với ngươi, vô luận là ngươi tổn thương nàng hay hiểu lầm nàng, nàng vẫn luôn đối tốt với ngươi. Muốn có được, ta lại không với tới, ngươi chiếm được, nhưng không biết quý trọng. Ngươi nói, ta hận ngươi là đúng hay không đúng?"
"Cho dù ngươi gϊếŧ ta cũng không coi như quá đáng!" Lệnh Hồ Xung tim như bị đao cắt, cầm lấy bầu rượu mãnh liệt rót vào miệng.
Hai người đều không muốn nói thêm, chỉ uống rượu, Độc Cô uống vì sầu, Lệnh Hồ uống vì đau...