Chương 7: NHẬT NGUYỆT THẦN GIÁO ĐỘT ĐỔI CHỦ, THỊ HUYẾT CUỒNG MA LÂM BÌNH CHI.
Sau khi Đông Phương Bất Bại trở lại Thiên Chi Nhai, vẫn như cũ ở trong ám thất tu luyện, nhưng Độc Cô Hành phát hiện nàng cách vài ngày lại sẽ biến mất một hồi. Mà đồng thời trên giang hồ cũng đã dấy lên một trận tinh phong huyết vũ.Đương nhiệm giáo chủ Nhật Nguyệt thần giáo Hướng Vấn Thiên đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, trên cổ thi thể có năm lỗ thủng máu chảy đầm đìa, nội lực và máu huyết toàn thân đều bị hút sạch. Thánh cô Nhậm Doanh Doanh không rõ tung tích, Nhật Nguyệt thần giáo như rắn mất đầu, nhất thời đại loạn.
Cùng lúc đó, Mai Trang, cửa đại lao giam giữ Lâm Bình Chi bị mở toang, trong lao không một bóng người, chỉ còn lại một cái giường trống, mặt trên có thể thấy được những vết trảo, mơ hồ còn có dòng chữ đã bị tàn phá: Hấp Tinh đại pháp!
Ngày này, các trưởng lão Nhật Nguyệt thần giáo cùng tụ hội lại, thương thảo kế tiếp nên làm cái gì bây giờ.
"Hướng giáo chủ ly kỳ chết bất đắc kỳ tử, giáo nội không thể như rắn mất đầu, nếu không, sợ là rất nhanh sẽ bị tan rã."
"Nhưng, Thánh cô vẫn chưa rõ tung tích, giáo nội cũng không thích hợp chọn người..."
"Không cần chọn!"
Đột nhiên một đạo nhân ảnh xuất hiện trong đại điện, người này ngồi ở vị trí chủ tọa, một thân tử y, tóc dài tán ở sau lưng, khuôn mặt tái nhợt dữ tợn, hai mắt trống rỗng.
"Ngươi... Lâm bình chi! A!"
Một trưởng lão trong đó nhận ra hắn là Lâm Bình Chi bị nhốt bên trong Mai Trang, lời còn chưa dứt, liền bị một cỗ hấp lực hút hắn đi qua.
"Nếu đã nhận ra ta, ta sẽ tặng ngươi một lễ vật!" Lâm Bình Chi nói, hai tay dùng một chút lực, bảo tọa dưới thân liền lập tức bay lên giữa không trung, tay trái cắm mạnh vào trên cổ trưởng lão, rồi lập tức rút ra dùng miệng dán lên, trong phút chốc, một lượng lớn máu tươi ào ạt chảy vào trong miệng.
"A! ! A... A! Cứu... Cứu cứu... Ta... A "
Không bao lâu, trưởng lão dĩ nhiên không còn hơi thở.
Những trưởng lão khác đã sớm bị dọa ngốc tại chỗ, cho đến khi Lâm Bình Chi lau miệng nhìn về phía bọn họ...
"Chạy mau a!" Một trưởng lão hét to một tiếng liền xoay người bỏ chạy.
"Muốn chạy? Kẻ nào rời đi đều phải chết!!" Lâm Bình Chi lắc mình một cái đã xuất hiện phía sau trưởng lão kia, một chưởng đánh vào sau lưng, rồi đột nhiên chưởng hóa thành trảo, trực tiếp xuyên thấu thân thể trưởng lão.
"Bụp!"
Thanh âm thi thể ngã xuống đất, Lâm Bình Chi liếʍ máu tươi trên tay nói: "Còn có ai muốn chạy nữa? Tiểu tạp toái bên ngoài kia, ngươi tự động đi vào, hay muốn ta ra ngoài?" Nói xong, ánh mắt trống rỗng chuyển hướng về phía cửa đại điện.
"Giáo chủ đại nhân... Thuộc hạ... Cái gì cũng không phát hiện..." Trước cửa đại điện, một nam tử trẻ tuổi vô cùng tuấn tú đi vào, sợ hãi rụt rè quỳ xuống.
"Ngươi gọi ta là gì?" Lâm Bình Chi vỗ về chơi đùa tóc trên trán.
"Giáo... Giáo chủ..."
"Ha ha ha ha, ngươi làm sao mà biết ta muốn làm giáo chủ?" Lâm Bình Chi khóe miệng mang theo một chút nghiền ngẫm tươi cười, cùng phối với ánh mắt trống rỗng kia, lại càng thêm dọa người.
"Thuộc hạ... không biết, chỉ là, Hướng Vấn Thiên chết bất đắc kỳ tử, giáo nội không thể như rắn mất đầu, giáo chủ ngài... ngài võ công cái thế, làm... Đương nhiên là...văn thành võ đức, thiên thu vạn tái, nhất thống giang hồ..." Nam tử thanh âm đầy sợ hãi nói.
"Nếu vậy, ta sẽ cho người làm hữu hộ pháp của ta. Kế tiếp, ngươi biết phải làm gì rồi chứ??"
"Tạ giáo chủ đại nhân, kia... Thuộc hạ lập tức đi chuẩn bị đại điển tiếp nhận chức vị giáo chủ."
"Tốt lắm, ngươi tên gì?"
"Hồi giáo chủ, thuộc hạ là Trương Đức Quyền."
"Ha ha ha, ngươi, rất muốn quyền thế sao?" Lâm Bình Chi lớn tiếng cười nói.
"Thuộc hạ không dám, quyền lực chỉ có giáo chủ , thuộc hạ tất sẽ toàn tâm toàn lực cống hiến." Trương Đức Quyền hoảng sợ, vội vàng giải thích.
"Chỉ đùa một chút mà thôi, ngươi sợ cái gì, đi xuống chuẩn bị đi."
"Dạ, giáo chủ."
Trương Đức Quyền vội vàng lui ra ngoài, rời khỏi đại điện, hắn thở phào một hơi, nghĩ rằng chính mình không biết là vận khí rất tốt hay quá xui xẻo đây. Vừa gia nhập Nhật Nguyệt Thần Giáo được hai tháng suýt chút nữa mạng nhỏ đã không còn. Cũng may mình cái khó ló cái khôn, không ngờ lại được lên làm hữu hộ pháp.
"Không nghĩ nhiều nữa, dù sao ai làm giáo chủ đều không liên quan gì đến ta. Ta nên ngoan ngoãn làm việc giữ lại mạng sống để tìm tỷ tỷ bị thất lạc nữa."
Trong đại điện, im lặng ngay cả tiếng hít thở cũng có thể nghe được rõ ràng rành mạch.
"Giáo... Giáo chủ, thuộc hạ, có thể đi hiệp trợ Trương hộ pháp hay không?"
"Không cần, các ngươi có việc của mình, truyền lệnh xuống, toàn bộ giáo chúng Nhật Nguyệt thần giáo, toàn lực điều tra tin tức của Bình Nhất Chỉ, Lệnh Hồ Xung, còn có Nhậm Doanh Doanh. Nếu ai tìm thấy, sẽ được trọng thưởng. " Lâm Bình Chi mị mị cười nói.
"Dạ, giáo chủ."
"Dọn sạch thi thể, lui xuống đi."
"Thuộc hạ cáo lui."
Trong nháy mắt, thi thể liền được dọn sạch, trong đại điện cũng chỉ còn lại một mình Lâm Bình Chi.
Lâm Bình Chi vỗ bảo tọa dưới thân, người đã ngồi vào vị trí giáo chủ, tay vuốt ve mặt mình, nhớ lại những ngày tháng bị giam cầm.
Từ sau khi hắn bị Lệnh Hồ Xung cùng Nhậm Doanh Doanh giam giữ, nội công bị phế, chân cũng bị phế đi, hắn vô số lần nguyền rủa bọn họ.
"Ta Lâm Bình Chi bất quá chỉ vì báo thù, vì sao các ngươi đều muốn đối đầu với ta, ngay cả sư tỷ cũng lợi dụng ta... Một ngày nào đó, ta sẽ khiến tất cả các ngươi đều chết trong tay của ta!!"
Lâm Bình Chi giãy dụa, chân bị phế, hắn không thể không lấy tay giữ thành giường sau đó từng chút một lết qua.
Đột nhiên, tay hắn sờ được cái gì đó ở trên giường đá, hình như là chữ, hắn xốc lên chăn đệm trên giường, vuốt ve từng chữ từng chữ...
"Đây là... Hấp tinh... Đại pháp, ha ha ha ha, trời không tuyệt đường của Lâm Bình Chi ta!"
Lệnh Hồ Xung đem hắn nhốt ở trong này, đúng là một địa phương tốt, lại quên trên giường đá có khắc Hấp Tinh đại pháp của Nhậm Ngã Hành, Lâm Bình Chi nội lực bị phế, lại vừa vặn phù hợp với điều kiện tu luyện của Hấp Tinh đại pháp.
Lâm Bình Chi tâm không định lại quá mức nôn nóng muốn luyện thành, trong lúc luyện công bị tẩu hỏa nhập ma, cả người đau đớn như bị lửa thiêu, trong lúc vô tình uống phải máu tươi tuôn ra từ miệng vết thương của mình, đau đớn lập tức dừng lại. Biết bản thân phải dựa vào máu tươi để sống, vì thế hắn không ngừng rạch lên thân thể của mình, sau đó tiếp tục luyện công, rốt cuộc đã để hắn hoàn toàn luyện thành...
"Trời không tuyệt đường ta, vậy để ta tới gϊếŧ các ngươi đi, Lệnh Hồ Xung!"
Thiên Chi Nhai.
"Phụ thân, mấy ngày gần đây, trên giang hồ đã xảy ra một chuyện trọng đại."
"Chuyện gì cũng không có quan hệ với chúng ta."
"Nhưng mà phụ thân, chuyện này... có liên quan đến Bình thúc thúc."
"Ta? Chẳng lẽ còn có ai muốn gϊếŧ ta không thành? Ha ha!" Bình Nhất Chỉ cười to.
Độc Cô Hành gãi gãi đầu nói: "Có phải muốn gϊếŧ thúc hay không con không biết, dù sao muốn tìm thúc là thật, hơn nữa còn là Nhật Nguyệt thần giáo."
"Hướng Vấn Thiên? Hắn tìm ta làm chi?"
"Ai, con nói cho mọi người biết. Hướng Vấn Thiên đã chết một cách kỳ lạ, Nhật Nguyệt thần giáo hôm qua đột nhiên đổi chủ, cử hành đại điển tiếp nhận chức vụ."
"Cái gì? ? Hướng Vấn Thiên đã chết?" Đường đường là Nhật Nguyệt thần giáo giáo chủ, cư nhiên lại ly kỳ tử vong, đây là cái khái niệm gì?
"Ân, bị người khác hút hết máu tươi cùng nội lực mà chết." Độc Cô Hành cau mày tiếp tục nói: "Theo như con được biết, chỉ có Hấp Tinh đại pháp mới có thể hút được nội lực người khác, nhưng hấp huyết..."
"Nếu như luyện Hấp Tinh đại pháp bị tẩu hỏa nhập ma, hấp huyết có thể giảm đau. Hơn nữa một khi hấp huyết thành tánh, sẽ trở nên thị huyết như mạng." Độc Cô Cầu Bại ý thức được cái gì, sự tình có chút không thể ngờ được.
"Tân giáo chủ kia là thánh cô Nhậm Doanh Doanh sao??" Bình Nhất Chỉ hỏi.
"Không, Nhậm Doanh Doanh không rõ tung tích. Tân giáo chủ, là Lâm Bình Chi."
"Cái gì? ? ! Lâm Bình Chi? Hắn không phải đã bị Lệnh Hồ Xung nhốt ở Mai Trang tây hồ hay sao?" Kinh ngạc qua đi, Bình Nhất Chỉ trầm tư suy nghĩ, liền hiểu được nguyên nhân hắn muốn tìm mình.
"Này Lâm Bình Chi, đôi mắt đã mù, hai chân bị phế, chỉ e hắn tìm ta vì muốn trị liệu ánh mắt và đôi chân."
"May mắn Bình thúc thúc đang ở đây, thực sự rất an toàn." Độc Cô Hành ngừng một chút lại nói: "Bất quá, Nhật Nguyệt thần giáo trừ bỏ truy tìm thúc, còn muốn truy tìm Lệnh Hồ Xung và Nhậm Doanh Doanh."
Bình Nhất Chỉ nghe xong, thoáng suy tư nói: "Lâm Bình Chi kia từng có nhiều ân oán với Lệnh Hồ Xung, hơn nữa Lệnh Hồ Xung còn phế đi võ công của hắn...Muốn tìm cứ việc tìm, nhưng tốt nhất đừng cho Đông Phương giáo chủ biết, nếu không..."
"Nếu không cái gì?"
"Đông... Đông Phương giáo chủ, không có gì."
Ám thất kia cách phòng mọi người đang ở cũng không xa, Đông Phương Bất Bại mặc dù đang luyện công, nhưng nàng sớm đã đột phá Quỳ Hoa bảo điển, sao có thể không nghe được động tĩnh trong phòng, nàng cách vài ngày sẽ đi ra ngoài một lần, sao lại không biết chuyện tình bên ngoài.
"Bình Nhất Chỉ, hôm nay tạm thời không so đo với ngươi, nhưng nếu ngươi lại có chuyện gạt ta..." Đông Phương Bất Bại ngữ khí lạnh nhạt, nhìn Bình Nhất Chỉ, nói tiếp: "Hiện nay giang hồ đại loạn, chính là thời điểm ta thu hồi Nhật Nguyệt thần giáo, ta muốn ra ngoài xem tình hình, còn ngươi hãy lưu lại đi."
"Giáo chủ, trái tim của người chỉ có thời gian hai năm, Nhật Nguyệt thần giáo đối với người mà nói chỉ là vấn đề sớm muộn, hà tất phải..." Bình Nhất Chỉ vội vàng nói.
"Không cần nhiều lời nữa ."
"Đông Phương tỷ tỷ, để cho ta theo ngươi đi!" Độc Cô Hành không yên lòng để Đông Phương Bất Bại đi một mình, chủ động xin đi theo gϊếŧ giặc.
"Đông Phương, cứ để cho Hành nhi đi theo ngươi, vạn nhất có chuyện gì, cũng có thể chiếu cố lẫn nhau."
"Nếu sư phụ lên tiếng, như vậy, Độc Cô Hành, ngươi có thể đi. Bất quá, không được tiếp tục gọi ta là Đông Phương tỷ tỷ, ta chỉ là Đông Phương Bất Bại."
Nói xong dẫn đầu đi ra ngoài.
"Phụ thân, Bình thúc thúc, con đi đây, thay con nói lời từ biệt với Liên di."
Đông Phương bất bại đứng ở ngoài phòng, chờ Độc Cô Hành đi ra, hai người liền rời khỏi Thiên Chi Nhai.