Chương 6: BẤT BẠI KÝ PHI ĐÔNG PHƯƠNG BẠCH, TÒNG THỬ TÁI KIẾN MẠCH LỘ NHÂN.(*)
(*) Bất Bại không còn là Đông Phương Bạch, từ nay dẫu gặp lại chỉ như người xa lạ.Lệnh Hồ Xung đến Thiên Chi Nhai đã ngây người nửa tháng, trong nửa tháng này, tuy rằng hắn tin tưởng vững chắc Đông Phương Bất Bại đang ở đây, nhưng những người khác đều một mực khẳng định Đông Phương Bất Bại đã chết, hắn chỉ còn cách mỗi ngày mượn rượu giải sầu.
"Đông Phương giáo chủ, Bình Nhất Chỉ có việc cầu kiến." Hôm đó, Bình Nhất Chỉ ấn hạ cơ quan đi vào ám thất.
"Nói đi." Đông Phương Bất Bại nhắm mắt lại, nếu như không có chuyện gì, chắc hẳn Bình Nhất Chỉ cũng không dám đến quấy rầy mình.
"Giáo chủ, này Lệnh Hồ Xung mỗi ngày đều uống rượu, nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ thuộc hạ y thuật cao minh tới đâu cũng vô pháp điều dưỡng tốt thương thế của hắn."
"Đã biết, lui xuống đi."
"Giáo chủ, thương tích của hắn cũng không ảnh hưởng đến tính mạng, không bằng để hắn... "
"Ta tự có an bài. Lui xuống!" Đông Phương Bất Bại chậm rãi mở mắt, Bình Nhất Chỉ nói nhảm quá nhiều.
"Dạ giáo chủ, thuộc hạ cáo lui." Bình Nhất Chỉ lắc lắc đầu, cuối cùng cáo lui rời đi.
"Lệnh Hồ Xung, ngươi rốt cuộc muốn thế nào đây... Có phải ngươi xác định ta thật sự đã chết mới có thể hết hy vọng hay không?" Đông Phương Bất Bại thất thần nghĩ, nàng có thể dùng Quy Tức đại pháp bế khí giả chết, như vậy...
"Như vậy sẽ khiến ngươi hết hy vọng đi, Lệnh Hồ Xung."
... Một ngày sau, Lệnh Hồ Xung đang uống rượu, Độc Cô Cầu Bại bỗng đi tới.
"Lệnh Hồ tiểu tử, ngươi không phải muốn gặp Đông Phương đồ nhi của ta sao, đi theo ta, sau khi gặp xong, ngươi hãy lập tức rời khỏi đây."
Lệnh Hồ Xung ngẩn người, vội vàng đứng dậy đuổi theo Độc Cô Cầu Bại. Rốt cuộc hắn có thể nhìn thấy Đông Phương cô nương
Độc Cô Cầu Bại mang Lệnh Hồ Xung đi vào ám thất.
"Thì ra nơi này còn có huyền cơ, Đông Phương cô nương trốn trong đó, khó trách ta tìm không thấy nàng." Lệnh Hồ Xung nghĩ, sau đó ánh mắt vội vã tìm kiếm hình bóng khiến hắn luôn tưởng niệm.
Một cỗ quan tài băng lọt vào tâm mắt Lệnh Hồ Xung, hắn sững sờ đứng ở tại chỗ.
"Lệnh Hồ tiểu tử, người ngươi muốn gặp đang ở đây, chính ngươi tự xem đi, lão phu ở bên ngoài chờ ngươi, sau khi gặp xong, sẽ đưa ngươi rời đi." Dứt lời, Độc Cô Cầu Bại rời khỏi ám thất trước.
"Sẽ không ... Cô sẽ không chết ..."
Lệnh Hồ Xung run run đi tới gần quan tài băng, trong băng quan lóe lên sắc đỏ, hoàn toàn rơi vào tầm mắt hắn.
Hắn không dám tiếp tục tiến về phía trước, hắn tình nguyện một thân hồng y trong băng quan kia là người khác, là ai cũng được, chỉ cần không phải là Đông Phương cô nương.
"A a!"
Rốt cuộc vẫn thấy rõ dung mạo người nằm trong băng quan, một thân hồng y kia, dung nhan tuyệt mỹ kia, còn có một vết sẹo hằn trên gương mặt, hắn vĩnh viễn không thể quên, nàng ngày ấy, vận hồng y, gửi lại hắn dải buộc tóc, trao cho hắn một nụ hôn, chúc hắn vĩnh viễn hạnh phúc, sau đó, không bao giờ gặp nữa...
"Vì sao... Vì sao cô lại chết..." Tuy rằng hắn biết, người không có tim không thể sống được, nhưng hắn vẫn luôn tự lừa dối mình, lừa dối mình Đông Phương cô nương vẫn còn sống, mà hiện thực trước mắt lại hoàn toàn đánh ngã hắn.
Người trước mắt, hồng y vẫn thế, dung mạo vẫn thế, nhưng lại không có hô hấp, không có độ ấm cơ thể, thậm chí, còn không có trái tim.
Lệnh Hồ Xung nắm bàn tay lạnh như băng của Đông Phương, từ rất lâu trước, bàn tay này một lần lại một lần vuốt ve khuôn mặt hắn, liên tục gọi tên hắn: "Không được chết, Lệnh Hồ Xung ta không cho ngươi chết..." Nay rốt cuộc đã không thể cho hắn ấm áp.
"Đông Phương cô nương, cô mở mắt ra nhìn ta đi, cô từng nói ta không được chết, cô cũng không được phép rời bỏ ta..."
"Đổng huynh đệ, mau tỉnh lại, chúng ta cùng đi uống rượu được không?"
"Đông Phương Bạch! Cô mở mắt ra nhìn ta! Cô không thể chết được... Cô không thể chết được... Ta còn có rất nhiều chuyện vẫn chưa nói với cô, chúng ta vẫn còn nhiều hiểu lầm chưa được hóa giải, cô làm sao có thể bỏ rơi ta,... Cô mau tỉnh lại..."
Lệnh Hồ Xung ôm lấy Đông Phương Bất Bại, trên người truyền đến cảm giác lạnh buốt, lạnh đến nỗi khiến lòng của hắn cũng nhanh đóng thành băng.
"Đông Phương cô nương, chúng ta đã cùng nhau trải qua nhiều chuyện như vậy, những gì cô làm cho ta, ta vĩnh viễn sẽ không quên. Khi ta biết cô chính là Đông Phương Bất Bại, lòng của ta, thực loạn thực loạn." Lệnh Hồ Xung ôm Đông Phương, không để ý đến rét lạnh, chỉ si ngốc nói không ngừng, đúng vậy, có rất nhiều điều muốn nói, hắn vẫn còn chưa nói ra.
"Ta thích Đổng huynh đệ, Đổng huynh đệ cùng ta uống rượu giúp ta luyện kiếm, thích Đông Phương Bạch một đường đồng hành với ta, nhưng tại sao cô là Đông Phương Bất Bại, tại sao...cô lại là ma giáo giáo chủ Đông Phương Bất Bại..."
"Khi ta biết những người đó tất cả đều do cô gϊếŧ, ta càng thêm không thể chấp nhận, ta không tiếp thụ được, Đông Phương cô nương của ta lại có thể sát hại nhiều người như thế...."
"Ta không biết nên làm cái gì bây giờ, ta không phải cố ý , không phải cố ý đâm cô một kiếm, nhìn cô bị thương rời đi, ta vô cùng hối hận, vô cùng hoang mang, ta chỉ biết, từ nay về sau tim của ta đã không còn nữa..."
"Nếu cô không phải Đông Phương Bất Bại thì tốt biết bao, chúng ta có thể cùng nhau uống rượu, cùng nhau luyện kiếm, mãi mãi ở bên nhau..."
"Tỉnh lại đi, Đông Phương cô nương, ta xin cô, cầu xin cô tỉnh lại..."
Lệnh Hồ Xung giống như phát điên ôm chặt Đông Phương Bất Bại, một lần rồi một lần gọi nàng, chờ đợi nàng có thể mở mắt.
"Lệnh Hồ tiểu tử, đến lúc rồi, người ngươi cũng đã gặp được, mau rời khỏi đây." Độc Cô Cầu Bại từ bên ngoài đi vào, đặt tay lên bả vai Lệnh Hồ Xung.
"Ta không đi! Bình Nhất Chỉ, Bình Nhất Chỉ ngươi ra đây!" Lệnh Hồ Xung điên cuồng đẩy Độc Cô Cầu Bại ra, hắn muốn tìm Bình Nhất Chỉ, Đông Phương cô nương nếu không có tim, vậy hắn đem trái tim cho nàng, nàng liền có thể sống lại, Bình Nhất Chỉ có thể cứu được nàng.
"Không phải chỉ là tim thôi sao, Bình Nhất Chỉ ngươi ra đây, đem tim của ta cho nàng, chỉ cần nàng có thể sống lại, Bình Nhất Chỉ hãy đem tim của ta cho nàng..."
"Lấy tim của ngươi làm gì? Hừ." Bình Nhất Chỉ sắc mặt lạnh như băng: "Ngươi cho là trái tim này, ai cũng có thể đổi sao. Lúc trước giáo chủ cùng Nhậm Doanh Doanh đổi tim, ta vốn tưởng rằng, giáo chủ có thể dùng tim của Nhậm Doanh Doanh để sống, đáng tiếc, giáo chủ người tu luyện Quỳ Hoa bảo điển, huyết mạch và kinh mạch đều khác với người thường, cho nên chỉ có trái tim của chính nàng mới không bị bài xích."
"Lệnh Hồ Xung, ngươi luôn miệng nói muốn nàng sống lại, nếu vậy, ngươi hãy gϊếŧ Nhậm Doanh Doanh lấy lại trái tim cho nàng." Độc Cô Hành ở bên ngoài nghe được tất cả, cũng đi vào.
"Gϊếŧ...Doanh Doanh? Ta..." Lệnh Hồ Xung nhất thời nghẹn lời, "Doanh Doanh và ta cùng chung hoạn nạn, hơn nữa đã kết làm phu thê với ta, ta làm sao có thể..."
"Hừ! Ngươi nói Đông Phương đồ nhi của ta là giáo chủ ma giáo, Nhậm Doanh Doanh cũng là thánh cô ma giáo, sao ngươi lại đối xử bất công như thế?!" Độc Cô Cầu Bại căm tức nhìn Lệnh Hồ Xung.
"Nếu Lệnh Hồ công tử cứu không được giáo chủ, nên gặp cũng đã gặp, vậy thì mau rời khởi đây, thứ cho không tiễn xa được." Bình Nhất Chỉ lãnh thanh nói.
"Là Lệnh Hồ Xung ta phụ Đông Phương cô nương, cứu không được nàng, ta cũng sẽ không sống tiếp..." Lệnh Hồ Xung dứt lời, rút ra kiếm định tự vẫn.
"Đinh "
"Cạch cạch! "
Một cây ngân châm đánh lên thân kiếm, kiếm rơi xuống đất phát ra tiếng vang, đồng thời, một cây ngân châm khác đâm vào huyệt ngủ của Lệnh Hồ Xung, khiến Lệnh Hồ Xung ngã xuống bất tỉnh.
Trong quan tài băng, Đông Phương Bất Bại chậm rãi ngồi dậy, vung tay lên, thu hồi hai cây ngân châm.
Chỉ thấy đôi mắt đẹp của nàng lưu chuyển, cuối cùng dừng lại trên người Bình Nhất Chỉ: "Bình Nhất Chỉ, ngươi đi lấy chút dược điều trị thân thể cho ta."
"Dạ, giáo chủ."
"Đông Phương, ngươi có tính toán gì không?" Độc Cô Cầu Bại không nhìn ra Đông Phương Bất Bại đang suy tư cái gì, liền hỏi.
"Sư phụ, để ta đưa hắn rời khỏi đây, các người đi trước đi." Nói xong, Đông Phương Bất Bại mặt không chút thay đổi bước khỏi quan tài băng.
Độc Cô Cầu Bại gật gật đầu, quay lại nhìn Độc Cô Hành hằn học một mình đi ra ngoài.
Đông Phương Bất Bại cúi xuống nhìn, thay Lệnh Hồ Xung vén lại tóc mai lòa xòa trên trán, ôn nhu thay thế lạnh lùng ban nãy, cũng chỉ có hắn, mới có thể khiến Đông Phương Bất Bại buông xuống cao ngạo buông xuống hết thảy.
Đợi Đông Phương Bất Bại ra khỏi ám thất, mặt trời đã lặn xuống núi, nàng vận trù y trắng toát, tóc vấn cao, rõ rành rành chính là một mỹ nam tử. Nàng đem những dược liệu Bình Nhất Chỉ đưa gói vào trong hành lý, sau đó đeo lên người Lệnh Hồ Xung.
"Ai."
Nàng than nhẹ một tiếng, vận khinh công mang Lệnh Hồ Xung rời khỏi Thiên Chi Nhai.
Tứ Hải khách điếm, lúc trước Đông Phương Bất Bại vì Lệnh Hồ Xung đi lấy gan sói chính là ở tại khách điếm này. Nay, bọn họ lại trở lại đây.
Nàng mướn một gian phòng, sau khi an bài tốt cho Lệnh Hồ Xung, trả tiền trọ, còn cho tiểu nhị một số ngân lượng: "Tiểu nhị, bạc này cho ngươi, sau khi vị công tử này tỉnh lại nếu có hỏi, ngươi nói là không thấy người đã đưa hắn tới đây, đã hiểu chưa? Bằng không, số bạc này, sẽ dùng để đưa tang cho ngươi!" Nói xong, chiết phiến trong tay vung lên, mũ đội trên đầu của tiểu nhị bị phá thành mảnh nhỏ...
"Dạ...dạ, đại gia tha mạng, đại gia ngài yên tâm, tiểu nhân nhất định làm theo sự phân phó của ngài..."
"Còn nữa, chiếu cố tốt vị công tử này."
"Dạ, dạ, đại gia."
"Ngươi trước đi xuống đi, chút nữa mang vài món ăn lên cho vị công tử này."
"Dạ dạ." Tiểu nhị sợ hãi vội vàng lui ra ngoài.
Đông Phương Bất Bại ngồi ở bên giường, nhìn Lệnh Hồ Xung vẫn mê man như cũ, vươn tay, nhẹ nhàng cầm tay hắn, giống như nàng lần đầu tiên truyền nội lực cho Lệnh Hồ Xung ngày đó, cầm lấy, nhẹ nhàng như vậy.
"Lệnh Hồ Xung, ân oán giữa chúng ta đã kết thúc, yêu cũng vậy, hận cũng thế, tất cả đều xóa bỏ, từ nay về sau, trong thế giới của ngươi không hề có ta, mà ngươi, vẫn mãi ở trong lòng ta. Lệnh Hồ Xung, ngươi nhất định phải sống thật tốt."
Đông Phương Bất Bại đứng lên, gắt gao nắm tay Lệnh Hồ Xung, mãi vẫn không nỡ buông ra.
"Đông Phương cô nương, vì sao cô lại là Đông Phương Bất Bại, vì sao..." Trong mê man Lệnh Hồ Xung đột nhiên lẩm bẩm, thực sự dọa sợ Đông Phương Bất Bại.
Xác nhận Lệnh Hồ Xung vẫn chưa tỉnh lại, nàng mới nhẹ nhàng thở ra.
"Đúng vậy, vì sao ta lại là Đông Phương Bất Bại, vì sao..." Đông Phương bất bại thê lương cười cười, theo cửa sổ nhảy ra.
"Lệnh Hồ Xung, Bất Bại không còn là Đông Phương Bạch, từ nay về sau có gặp lại cũng chỉ là người xa lạ."