Chương 5: Lệnh Hồ vô tình gặp Đông Phương, Nghi Lâm thúc thủ Điền Bá Quang.
Từ lúc Đông Phương Bất Bại tỉnh lại đã hơn ba tháng, nàng luôn luôn ở trong phòng bế quan, thân thể cơ hồ đã hoàn toàn khang phục, cảm thụ được chân khí trong cơ thể mình dao động, mơ hồ có dấu hiệu đột phá Quỳ Hoa Bảo Điển đệ tam trọng."Liên di! Người sao lại bắt hắn đến đây..."
"Ta hôm nay đi vào thành giúp Đông Phương mua vài thứ, thấy hắn loạng choạng ngã xuống đất, nên tiện tay đem hắn trở về. Sao vậy? Không thể cứu hắn sao?"
"Hắn chính là Lệnh Hồ Xung." Độc Cô Hành nhìn chằm chằm người nằm trên trên mặt đất nói.
"Vứt hắn ra ngoài đi." Bình Nhất Chỉ cùng Độc Cô Cầu Bại đồng thời lạnh lùng nói.
Đông Phương Bất Bại đang luyện công đột nhiên mở mắt, trong chớp nhoáng người đã biến mất khỏi phòng.
"Bình Nhất Chỉ, trị thương tốt cho hắn, sau đó đưa hắn ra ngoài." Đông Phương Bất Bại một thân nam trang màu lam, lộ diện trước mặt mọi người.
"Dạ, Đông Phương giáo chủ."
"Đông Phương giáo chủ, tại hạ đã bắt mạch cho Lệnh Hồ Xung, chỉ là thương thế của hắn không phải ngoại thương cũng không phải nội thương mà là đau lòng, chỉ có thể chậm rãi điều dưỡng. Hay là đưa hắn ra ngoài để hắn..."
"Thôi, Bình Nhất Chỉ, ngươi phụ trách điều dưỡng cho hắn, ta tiếp tục bế quan, đừng đến phiền ta." Đông Phương Bất Bại nhìn thoáng qua Lệnh Hồ Xung, xoay người rời đi.
"Đông Phương... Bất Bại... Đông Phương cô nương... Là cô sao..." Trong mơ hồ dường như nghe được tiếng của Đông Phương cô nương, Lệnh Hồ Xung giãy dụa mở mắt. Đông Phương Bất Bại nhíu nhíu mày, lập tức trở về phòng.
"Lệnh Hồ Xung, Đông Phương giáo chủ sớm đã không còn trên đời này, sau khi thương thế lành lặn, hãy trở về nơi ngươi nên trở về đi." Bình Nhất Chỉ nói.
"Lệnh Hồ Xung... Cảm tạ các vị cứu giúp, xin hỏi, các vị có gặp được Doanh Doanh cô nương ở cùng ta hay không?"
"Không có, lúc ta cứu ngươi thì chỉ có một mình ngươi. "
Độc Cô Hành nhìn Hoắc Mỹ Liên nói: "Liên di, không cần nhiều lời với hắn, chờ hắn khỏi rồi, để hắn rời đi tự tìm Nhậm Doanh Doanh của hắn."
Độc Cô Cầu Bại đi đến trước mặt Lệnh Hồ Xung, pha lẫn thâm ý nhìn hắn nói: "Ta luôn tò mò rốt cuộc là loại người nào mới có thể khiến Đông Phương đồ nhi của ta cam nguyện buông tha cho hết thảy, nguyên lai chỉ là một tên tửu quỷ, hừ, Đông Phương thật ngu ngốc, thôi thôi thôi!" Sau đó phất tay áo rời đi, những người khác cũng lần lượt đi hết..
"Hắn nói... Đông Phương là đồ đệ của hắn, như vậy... Hắn..." Lệnh Hồ Xung đau đầu kịch liệt, lại tiếp tục hôn mê.
Trong phòng, Đông Phương Bất Bại lạnh lùng ngồi, Quỳ Hoa bảo điển đã đột phá tầng thứ năm Thiên Tàn Địa Thiếu. Chỉ vì sự xuất hiện của Lệnh Hồ Xung, lại khiến nàng không cách nào tiếp tục tu luyện, lòng có vướng bận, là đại kỵ.
Đêm khuya hôm đó, Lệnh Hồ Xung sau khi tỉnh lại nghiêng ngả lảo đảo đi tới ngoài phòng, cảm giác nói cho hắn biết, Đông Phương Bất Bại đang ở trong này.
"Đông Phương cô nương, ta biết cô đang ở trong này, ta biết cô không thể tha thứ cho ta, ta..."
"Lệnh Hồ Xung, nếu ngươi tiếp tục ở đây quấy nhiễu thanh tịnh của người khác, ta lập tức đem ngươi đánh bay ra ngoài!"
Lệnh Hồ Xung ngẩng đầu nhìn nam tử trước mắt: "Vị huynh đài này, xin hỏi ngươi là ai? Lệnh Hồ Xung ta với ngươi không thù không oán, vì sao ngươi vừa thấy ta, liền..."
"Không thù không oán thì ta không thể thấy ngươi chướng mắt sao? Miệng đầy nhân nghĩa đạo đức, bất quá chỉ là một ngụy quân tử thôi. Ngươi làm tổn thương Đông Phương Bất Bại, Độc Cô Hành ta không gϊếŧ ngươi, coi như đã nhân từ lắm rồi!"
"Độc Cô Hành... Ngươi cùng Đông Phương cô nương có quan hệ gì? Ngươi có thế để nàng ra gặp ta không?"
"A." Độc Cô Hành cười lạnh một tiếng, "Ra gặp ngươi? Để ngươi lại gϊếŧ nàng một lần nữa sao?! Muốn gặp nàng, được thôi, nếu tên tửu quỷ ngươi có thể đánh bại được ta."
"Đông Phương..." Lệnh Hồ Xung cảm giác khí lực cả người giống như bị rút hết, nhưng vì có thể nhìn thấy nàng, cho dù liều mạng thì như thế nào: "Hảo, đánh thì đánh, Lệnh Hồ Xung ta chỉ có một cái mạng, thua, coi như ta vì Đông Phương cô nương bồi tội ..."
"Không biết sống chết!" Độc Cô Hành lời còn chưa dứt, người đã tiến sát đến trước mắt Lệnh Hồ Xung.
"Phốc..." Lệnh Hồ Xung không kịp ngăn cản liền bị một chưởng đánh trúng ngực, máu tươi từ trong miệng phun ra, chỉ cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, liền mất đi tri giác.
"Độc Cô Hành, ai cho ngươi đả thương hắn ?"
"Đông Phương tỷ tỷ, hắn không nên gặp ngươi, ta mới ra tay..."
"Đừng tưởng rằng ngươi là con của sư phụ, ta sẽ không dám gϊếŧ ngươi, Lệnh Hồ Xung nếu thật xảy ra chuyện gì, ta khiến cho ngươi chôn cùng!"
"Hành nhi, chuyện của Đông Phương tỷ tỷ ngươi, để nàng tự mình giải quyết, đừng xen vào." Độc Cô Cầu Bại nhìn thấy Lệnh Hồ Xung bị đả thương, vội vàng răn dạy Độc Cô Hành.
"Ta mặc kệ, hừ!" Độc Cô Hành không thể hiểu nổi, người như vậy sao đáng giá để Đông Phương...
Đông Phương Bất Bại nâng Lệnh Hồ Xung dậy, xem xét thương thế hắn:"Hoàn hảo, không có vấn đề gì nghiêm trọng." Thở dài nhẹ nhõm một hơi:"Bình Nhất Chủ, ngươi đi ra cho ta."
"Đông Phương giáo chủ, có thuộc hạ."
"Đem hắn trở về phòng, hắn nếu lại có chuyện gì, ta sẽ hỏi tội ngươi!"
"Dạ, giáo chủ."
"Ta sáng mai muốn đi ra ngoài, nếu hắn tỉnh lại, nói ta đã chết." Đông Phương Bất Bại lạnh lùng nói:"Sư phụ, Đông Phương trở về luyện công ." Nói xong về lại trong phòng.
Độc Cô Cầu Bại lắc lắc đầu, tính tình này của Đông Phương đồ nhi so với hắn lúc còn trẻ chỉ có hơn chứ không kém a.
Sáng sớm hôm sau, Đông Phương Bất Bại liền thay một thân hắc y, che lại khuôn mặt, mục đích của nàng, chính là Hằng Sơn, nàng cần đi gặp muội muội của nàng, Nghi Lâm.
Hằng Sơn.
"Nghi lâm sư phụ, người ăn một miếng thôi."
"Ai nha, ta không thể ăn không muốn ăn. Người xuất gia không ăn thịt."
"Đây không phải thịt, thật đó thật đó, ngươi nếm thử đi."
"Thật sao? Kia..."
Trong phái Hằng Sơn, Điền Bá Quang dùng hết mọi cách dụ dỗ Nghi Lâm, đột nhiên phát hiện có bóng người.
"Ngươi là ai? Vào bằng cách nào? Ngươi..." Điền Bá Quang nói còn chưa dứt lời liền bị điểm huyệt đạo. Hắc y nhân phía sau bắt lấy tay Nghi Lâm, trong chớp mất đã không thấy bóng dáng.
"Ngươi... Ngươi là ai? Vì sao lại bắt ta, buông ra!" Nghi Lâm giãy dụa khỏi tay hắc y nhân.
"Muội muội, là ta." Đông Phương Bất Bại kéo xuống khăn bịt mặt, mỉm cười nhìn Nghi Lâm.
"Tỷ tỷ? Thật sự là tỷ tỷ? Bọn họ đều nói tỷ tỷ mất tích, muội cứ nghĩ sẽ không còn được gặp lại tỷ tỷ ." Nghi Lâm nghĩ tới một năm qua không có tin tức của tỷ tỷ, mỗi một ngày nàng đều vì tỷ tỷ cầu nguyện chúc phúc.
"Đứa ngốc, tỷ tỷ chỉ bế quan luyện công , lần này xuất quan, liền chạy tới thăm muội." Dừng một chút, Đông Phương Bất Bại lại hỏi: "Điền Bá Quang kia đối xử với muội thế nào? Ta thấy vừa rồi, hắn đuổi theo muội cho muội ăn cái gì đó?!"
"Hắn... Muội cũng không biết thế nào, hắn luôn luôn cho muội ăn, luôn luôn đuổi theo muội, đá cũng đá không ra." Nghi Lâm bĩu môi nói.
"Ha ha, xem ra Điền Bá Quang thật sự thích muội, muội muội, không ngại chấp nhận hắn thử xem."
"Tỷ tỷ... Tuy rằng, muội với Lệnh Hồ sư huynh không có gì, nhưng muội, muội là người xuất gia, làm sao có thể..." Nghi Lâm biết Điền Bá Quang thật sự thích mình, nhưng sư phụ từng nói, nam nhân đều không phải thứ tốt, hơn nữa nàng lại là người xuất gia...
"Tỷ tỷ, khoan nói đến muội, tỷ tỷ, Lệnh Hồ sư huynh đã thành thân với Doanh Doanh cô nương, tỷ có biết không?"
"Ta biết. Muội muội, đừng nói với bất kỳ ai đã từng gặp ta, nhất là Lệnh Hồ Xung." Đông Phương Bất Bại lạnh nhạt nói.
"Ân, tỷ tỷ."
"Trở về đi, Điền Bá Quang bị ta điểm huyệt, muội lại bị ta bắt đi, phỏng chừng hắn bây giờ đang lo lắng muốn chết." Đông Phương Bất Bại cười nói.
"Ai nha, chắc chắn hắn sẽ nháo khóc với muội, vậy muội trở về đây tỷ tỷ." Nghi Lâm nghĩ đến Điền Bá Quang dùng bộ dáng đáng thương hề hề đuổi theo nàng liền nổi da gà, vội vàng trở về.
"Muội vui vẻ là tốt rồi." Nhìn Nghi Lâm tất thảy đều tốt, Đông Phương Bất Bại xem như buông xuống được vướng bận cuối cùng này.
"Nên trở về tiếp tục luyện công ."
... ...
"Nghi Lâm sư phụ, người không sao chứ?"
"Đều là ta vô dụng a Nghi Lâm sư phụ, người không sao chứ?"
"Nghi Lâm sư phụ..."
Sau khi Nghi Lâm giúp Điền Bá Quang giải khai huyệt đạo, Điền Bá Quang liền không hề ngậm miệng một giây, Nghi Lâm sư phụ dài Nghi Lâm sư phụ ngắn, ầm ĩ đến nỗi khiến đầu Nghi Lâm như muốn nổ tung.
"Điền Bá Quang! Ngươi đừng đuổi theo ta nữa, ta đã nói ta không sao." Nghi Lâm vẻ mặt buồn bực, lại không có biện pháp gì đối với Điền Bá Quang.
"Ta đây đi mua kẹo hồ lô cho Nghi Lâm sư phụ..."
"Được rồi được rồi, xem như ta sợ ngươi , ngươi mua cái gì ta liền ăn cái đó, ngươi ngươi ngươi nhanh đi mua đi." Nghi Lâm nghĩ Điền Bá Quang nếu đi ra ngoài mua này mua nọ, chí ít mình có thể tạm thời thanh tĩnh, lại không ngờ rằng...
"Vậy Nghi Lâm sư phụ người cùng đi với ta!"
"A? Ta không muốn đi..."
"Cả ngày ở trong này thật nhàm chán a, đi một chút đi Nghi Lâm sư phụ, chúng ta đi uống rượu ăn thịt."
"Ta không muốn đi! Ah! Điền Bá Quang, ngươi..."
"Được, thì không ăn thịt, đi thôi đi thôi..."
"Điền Bá Quang! !"