Chương 4: Công lực suốt đời cứu ái đồ, thần y diệu thủ lưu ly tâm.
Thiên Chi Nhai.Độc Cô Hành mặt mang ưu sầu nói: "Phụ thân, hay để con làm đi, hài nhi còn trẻ, vẫn còn nhiều thời gian có thể tu luyện. Mà ngài...."
"Hành nhi không cần nhiều lời, phụ thân con cả đời cũng không gặp được đối thủ, Độc Cô Cầu Bại, chung quy vẫn cầu không được một lần bại, có hay không võ công cũng như vậy thôi. Huống hồ, Đông Phương có thể cứu sống hay không, ngay cả ta cũng không thể nắm chắc, nói gì đến con." Độc Cô Cầu Bại đến gần quan tài băng, nhìn Đông Phương Bất Bại nằm bên trong giống như ngủ say, tựa như lần đầu tiên gặp nàng vào mười lăm năm trước, nàng kiên cường mà quật cường nói: "Ta có thể làm nam nhân cả đời."
"Đồ nhi a, vì một kẻ phụ bạc, đáng giá sao? Bỏ xuống tâm chí kiên định, buông tha cho thiên thu bá nghiệp, aiii... Chỉ mong trời cao có mắt, giúp ta cứu ngươi một mạng." Độc Cô Cầu Bại thở dài thật sâu, kích động tiến đến gần quan tài băng đỡ dậy Đông Phương Bất Bại: "Hành nhi, hiện tại ta bắt đầu đem công lực suốt đời của ta truyền vào trong cơ thể Đông Phương, con hãy chuẩn bị những dược liệu cần thiết, thuận tiện đi thông tri cho Liên di của con biết."
"Dạ, phụ thân."
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, Độc Cô Cầu Bại sắc mặt càng ngày càng tái nhợt, mà Đông Phương Bất Bại lại không có phản ứng gì. Có lẽ vì đã ở quá lâu dưới đáy hồ lạnh như băng, huyết mạch toàn thân sớm đã bế tắc, nếu muốn giải khai, chỉ sợ không phải chuyện một sớm một chiều, huống hồ, ngay cả tim cũng không tồn tại.
Bên này Độc Cô Hành đi chuẩn bị tốt một mộc dũng, đổ đầy nước ấm bên trong, sau đó bỏ vào các loại dược liệu, nước trong nháy mắt biến thành màu đỏ như máu. Sau đó gọi Bình Nhất Chỉ tiến vào: "Bình thúc thúc, chờ gia phụ truyền công xong, thỉnh thúc thúc giúp Đông Phương tỷ tỷ thay cái này." Bình Nhất Chỉ cúi đầu nhìn, trong tay Độc Cô Hành có một cái hộp, dùng hàn băng tạo thành, hộp băng mở ra, một vật thể màu đỏ, đó là..."Lưu ly tâm?!" Bình Nhất Chỉ chấn động, nghe đồn lưu ly tâm này dùng hàn băng ngàn năm dung hợp với máu người chế tạo, có thể thay thế trái tim người hai năm, sau hai năm, lưu ly tâm sẽ hóa thành máu loãng, mà người sỡ hữu lưu ly tâm, chính là Linh Thứu Tự.
"Nói đến rất dài, Bình Thúc thúc, ta cùng gia phụ một năm trước khổ sở đi cầu xin Phương Chứng đại sư, hy vọng có thể cầu được lưu ly tâm... "
Độc Cô Hành nhớ tới ngày đến Linh Thứu Tự...
"Phương Chứng đại sư, ngài là người xuất gia, cứu một mạng người còn hơn xây bảy cấp phù đồ...."
"A di đà phật, nói là như thế, nhưng ta có thể nào... Đi cứu một giáo chủ ma giáo."
"Đại sư! Thử hỏi lúc Đông Phương nàng tại vị đã từng gây ra sóng gió gì trên giang hồ chưa?"
"Chưa từng..."
"Thử hỏi nàng có từng giống như Nhậm Ngã Hành gϊếŧ hại nhân sĩ chính phái?"
"... Chưa từng."
"Thử hỏi đại sư, thế nào là chính, thế nào là tà?"
"Ai, thôi, ngày ấy Đông Phương cô nương ở trong tự ta sát hại hồ điệp nhưng chưa từng gϊếŧ người nào trong tự, sau khi nghe giảng giải kinh văn ngay cả hồ điệp cũng không gϊếŧ nữa... Ai, hiểu lầm giữa nàng với Lệnh Hồ công tử, lão nạp cũng có trách nhiệm. Lưu ly tâm này, các ngươi cầm đi."
"Cứ như vậy chúng ta lấy được lưu ly tâm, sau đó con liền lập tức đi tìm người mang Đông Phương tỷ tỷ về."
"Nguyên lai là như vậy, bất quá lưu ly tâm này..."
"Yên tâm đi Bình thúc thúc, tuy rằng lưu ly tâm này chỉ có thể giúp Đông Phương tỷ tỷ sống được hai năm, nhưng chỉ cần trong hai năm đó, nàng có thể đem Quỳ Hoa Bảo Điển luyện đến tầng thứ chín phượng hoàng trọng sinh, như vậy có thể hoàn toàn sống lại thêm một lần nữa."
Nhìn Bình Nhất Chỉ gật đầu, Độc Cô Hành thi lễ nói: "Vậy xin nhờ người, Bình thúc thúc." Mắt thấy Độc Cô Cầu Bại đã truyền công xong, một nữ nhân vận tử y liền đi đến:"Nơi này giao cho ta là được, Hành nhi, ngươi với cha ngươi ra ngoài trước đi."
"Vất vả cho muội, Tiểu Liên."
"Chúng ta đi ra ngoài trước, Liên di."
Bình Nhất Chỉ nhìn thấy nữ nhân vận tử y, kinh ngạc nói: "Hoắc Mỹ Liên?"
Hoắc Mỹ Liên này, từng là một trong những trưởng lão của Nhật Nguyệt thần giáo, cơ hồ có địa vị ngang bằng với Bình Nhất Chỉ. Sau khi Nhậm Ngã Hành thượng vị liền đột nhiên biến mất, Bình Nhất Chỉ vẫn cho là nàng đã bị Nhậm Ngã Hành sát hại, không nghĩ tới...
"Như thế nào, Bình thần y chẳng lẽ còn là quý nhân hay quên sao?" Hoắc Mỹ Liên cười cười: "Trước khoan ôn chuyện, cứu Đông Phương cô nương quan trọng hơn, ta trước dùng dược liệu giúp nàng khơi thông huyết mạch cùng kinh mạch, nếu không cho dù có nhiều công lực hơn nữa nàng không thể hấp thu cũng chỉ phí công." Nói xong, cùng Bình Nhất Chỉ đem Đông Phương Bất Bại đặt vào mộc dũng.
Theo dược liệu phát huy công dụng, khuôn mặt tái nhợt của Đông Phương Bất Bại chậm rãi có huyết sắc, mà nước đỏ như máu trong mộc dũng cũng bắt đầu nhạt dần, cuối cùng không khác gì với nước bình thường.
"Tốt lắm, nhân lúc này!" Bình Nhất Chỉ cùng Hoắc Mỹ Liên rất nhanh đem Đông Phương Bất Bại bế khỏi mộc dũng đặt lại trên giường, sau đó Bình Nhất Chỉ ra tay giải phẫu, chẳng qua không giống lúc trước, một lần là gϊếŧ Đông Phương Bất Bại, còn lần này, là để cứu nàng.
Bên ngoài phòng, Độc Cô Hành và Độc Cô Cầu Bại nôn nóng chờ đợi, hy vọng lần này có thể thành công.
"Tốt lắm, Hành nhi, các ngươi vào đi." Bên trong truyền đến thanh âm của Hoắc Mỹ Liên, hai người vội vàng đi vào. Thấy Đông Phương Bất Bại nằm ở trên giường, sắc mặt hồng nhuận, Bình Nhất Chỉ ngồi ở bên giường, bắt mạch cho nàng.
"Sao rồi Bình Nhất Chỉ? Đông Phương đồ nhi của ta không có việc gì đi?"
Bình Nhất Chỉ mỉm cười nói: "Yên tâm đi giáo chủ, Đông Phương giáo chủ nàng không có việc gì, tim đập bình thường, hơn nữa, dược vật của Mỹ Liên công hiệu quả nhiên thần kỳ, thân thể của Đông Phương giáo chủ đang dần dần sống lại. Tin tưởng rất nhanh nàng có thể tỉnh lại. Chỉ là giáo chủ, thân thể của ngài..."
"Không sao không sao, bất quá là không có võ công mà thôi, ta Độc Cô Cầu Bại, rốt cuộc không cần phải tiếp tục cầu một lần bại, huống hồ, con ta đã trưởng thành, Đông Phương đồ nhi cũng rất nhanh có thể tỉnh lại, ha ha ha!" Độc Cô Cầu Bại vui vẻ cười ha hả, Độc Cô Hành cũng lộ ra tươi cười.
"Tốt lắm, chúng ta trước đi ra ngoài, để Đông Phương cô nương ngủ đi." Hoắc Mỹ Liên cười nói.
"Hảo, chúng ta đi ra ngoài nói." Mọi người cười nói lần lượt rời khỏi phòng. Mà Đông Phương Bất Bại, vẫn im lặng ngủ say.
... ... ...
"Lệnh Hồ Xung, ngươi có từng yêu ta không?"
"Lệnh Hồ Xung, chẳng lẽ ta đối với ngươi tốt, đều là giả ?"
"Lệnh Hồ Xung, chúc ngươi vĩnh viễn hạnh phúc..."
"Đổng huynh đệ, con người của ngươi hảo thú vị a!"
"Ngươi là nữ nhân?"
"Ha ha, người hiểu ta chỉ có Đông Phương Bạch!"
"Đông Phương cô nương, vĩnh viễn ở trong lòng ta."
"Lệnh Hồ Xung! !"
Đông Phương Bất Bại đột nhiên bật dậy, nàng giống như đã trải qua một giấc mộng thật dài, trong mộng nàng cùng Lệnh Hồ Xung quen nhau cho đến lúc hai người đoạn tuyệt, đến khi nàng lấy ra trái tim của mình...
"Ta... không phải đã chết sao, làm sao có thể... Đây là sao?" Đông Phương Bất Bại xuống giường, đi ra khỏi phòng, trời bên ngoài đã là ban đêm, nhiều ánh sao, khiến nàng cảm thấy giống như đã trở về đêm hôm đó, nàng cùng Lệnh Hồ Xung lẻn vào trộm rượu.
Đông Phương Bất Bại lắc lắc đầu, tự nói với mình, nàng cùng Lệnh Hồ Xung đã không còn bất kỳ quan hệ nào.
"Ai? !" Đột nhiên có người nắm lấy bả vai nàng, theo bản năng liền đánh ra một chưởng
"Đông Phương tỷ tỷ, là ta Độc Cô Hành a!" Độc Cô Hành vội vàng nói, nguyên lai hắn nhàn rỗi không có việc gì làm nghĩ đến xem Đông Phương thế nào, lại phát hiện nàng đứng ở nơi đó ngẩn người.
"Độc Cô Hành? Ngươi sao lại ở đây? Ngươi cũng đã chết sao?" . Đông Phương Bất Bại rất kinh ngạc.
"Đông Phương, ngươi tỉnh. Cái gì có chết hay không , ngươi đã không có việc gì, nơi này là Thiên Chi Nhai."
"Đông Phương bái kiến sư phụ. Nhưng con không phải đã..."
"Đã cái gì? Đã đem tim mình cho người khác có phải hay không? Hừ, ngươi thật sự vì xú tiểu tử kia mà buông tha cho hết thảy!"
"Sư phụ, con..."
"Không cần nói thêm nữa, chuyện của ngươi ta đã biết rõ. Nay Lệnh Hồ Xung đã biết là ngươi giao tim của mình cho Nhậm Doanh Doanh, ta rất muốn nhìn xem tên tiểu tử phụ lòng kia là kẻ như thế nào, hừ!"
"Đông Phương giáo chủ, Độc Cô giáo chủ vì cứu người, đã đem công lực cả đời truyền hết cho người. " Bình Nhất Chỉ nói, kể lại cho nàng nghe đầu đuôi sự tình.
"Lệnh Hồ Xung, vì sao lại biết chân tướng?" Đông Phương Bất Bại quay đầu nhìn Bình Nhất Chỉ.
"Đông Phương giáo chủ... ta... Hắn không để ta rời đi, ta chỉ có..."
"Câm miệng! Tin hay không ta lập tức sẽ gϊếŧ ngươi!" Mọi người chỉ kịp thấy Đông Phương Bất Bại thân thể vừa động, trong chớp mắt đã một tay chế trụ cổ họng Bình Nhất Chỉ.
"Bình Nhất Chỉ, lúc trước ngươi đáp ứng với ta, sẽ không nói cho bất luận kẻ nào, nếu không ta sẽ gϊếŧ ngươi! Ngươi thật sự nghĩ ta sẽ không động thủ phải không? !"
"Đông Phương giáo...chủ, tại hạ cảm thấy không đáng giá cho người, cho dù... gϊếŧ ta, Lệnh Hồ Xung hắn... cũng nên biết những chuyện giáo chủ...đã làm..."
"Đông Phương, đừng trách hắn, lúc ấy tình huống bức bách, huống hồ, chẳng lẽ Lệnh Hồ tiểu tử kia không phải chỉ là một kẻ phụ bạc sao?" Độc Cô Cầu Bại biết Đông Phương Bất Bại đã nổi giận, sợ là thật sự sẽ gϊếŧ Bình Nhất Chỉ.
"Hừ! Bình Nhất Chỉ, ta cảnh cáo ngươi, nếu chuyện ta sống lại truyền ra ngoài..." Đông Phương bất bại hung hăng nhìn chằm chằm Bình Nhất Chỉ "Ta nhất định sẽ khiến ngươi sống không bằng chết!"
"Dạ, giáo chủ..."
"Đông Phương tỷ tỷ, ta..."
"Ta mệt mỏi, sư phụ, đồ nhi sẽ cố gắng luyện công, tranh thủ sớm ngày đạt tới phượng hoàng trọng sinh!"
"Ta Đông Phương Bất Bại, tuyệt đối sẽ không chết lại một lần!" Nói xong, Đông Phương Bất Bại xoay người rời đi.
"Phụ thân..."
"Tùy nàng đi, để nàng đi làm những việc nàng muốn làm." ...
"Lệnh Hồ Xung, cứ xem như ta đã chết, hảo hảo sống cuộc sống của ngươi."
... ... ... ...