Chương 3: VUNG ĐAO CHÉM NƯỚC NƯỚC CHẢY XIẾT, MƯỢN RƯỢU TIÊU SẦU CÀNG SẦU THÊM.
Mấy ngày qua, Lệnh Hồ Xung hỏi qua rất nhiều người, nhưng không ai biết Thiên Chi Nhai rốt cuộc ở đâu, thậm chí có người còn cười nói: "Thiên Chi Nhai? Còn Hải Chi Giác đâu..." Lệnh Hồ Xung cứ như vậy tìm kiếm không có mục tiêu, hắn mỗi lần đi ngang qua một tửu quán, sẽ dừng lại say khướt một hồi, hắn nhớ rõ Đổng huynh đệ từng nói, rượu có thể tiêu sầu, say có thể quên đau:"Đổng huynh đệ, ngươi gạt ta, vì sao ta uống nhiều rượu như vậy, vẫn cảm thấy rất đau lòng, Đổng huynh đệ..."Ngày đó Đổng huynh đệ cõng hắn đi tìm đại phu chữa thương, ra tay dạy dỗ đại phu kia chỉ vì đại phu làm đau hắn, không sợ bị chê cười, nguyện ý xướng ca vì muốn phân tán lực chú ý của hắn. Bọn họ giả làm tiên tửu uống trộm rượu, hắn nói trăng sáng nhô cao, nếu có một thanh kiếm thì thật tốt. Đổng huynh đệ mỉm cười, lấy xuống dải buộc tóc làm kiếm, hắn vì kiếm pháp của Đổng huynh đệ mà trầm trồ khen ngợi. Lúc tóc của Đổng huynh đệ xõa ra, dung mạo quen thuộc kia khiến hắn thấp thoáng nhớ lại vị hoa khôi thanh lâu mình đã từng cứu lúc trước.
"Trống mái không rõ, nam nữ chẳng phân biệt được!"
"Ngươi... Thật sự không phải?"
"Thế nào? Ngươi muốn nghiệm thân hay không?"
"Thôi bỏ đi, ta mới không nhàm chán như vậy... " Hắn ngu ngốc cứ như vậy bị Đổng huynh đệ lừa gạt.
Kí ức tựa như hồng thủy vỡ đê mãnh liệt tràn đến, Lệnh Hồ Xung choáng váng hoa mắt chóng mặt, bất tri bất giác trở lại Hoa Sơn, bất tri bất giác đi tới Tư Quá Nhai.
"Ngươi muốn so chiêu với ta?"
"Không biết Đổng huynh đệ có đồng ý hay không?"
"Nể tình ngươi nhóm lửa sưởi ấm cho ta, xông lên đi!" Hắn nhớ Đổng huynh đệ chấp nhận so chiêu luyện liếʍ với hắn, tuy rằng hắn thực kinh ngạc võ công của Đổng huynh đệ sao lại cao cường như vậy, nhưng thật sự, chính mình đã rất lâu chưa từng vui vẻ đến thế.
Hắn không biết nàng là thân nữ nhi, đem nàng đẩy xuống ao, cho đến khi nước ao làm ướt y phục của nàng, hắn nhìn thấy cái nam nhân không thể có.
"Ngươi là nữ nhân?"
"Biết rồi còn nhìn? !"
Chát!
"Ngươi vì sao không sớm nói cho ta biết? !"
Ngày ấy Đổng huynh đệ, nga không, là Đổng cô nương đi rồi, một thời gian sau cũng không gặp lại, hắn vô tâm luyện kiếm, cho đến khi Đổng cô nương một thân nữ phục đến đem cơm đưa rượu, nàng hỏi hắn: "Ngươi... Ngươi thích ta có phải không? Ta nói cho ngươi biết, ngươi không thể thích ta." Hắn cùng nàng ước định, không thể yêu đối phương, đáng tiếc, Lệnh Hồ Xung làm được, mà nàng – Đông Phương, lại thất bại ...
"Vì sao, vì sao cô lại là Đông Phương bất bại, vì sao cô phải liều mạng thành toàn ta! Đông Phương Bạch, cô ra đây, cô không được chết!!" Lệnh Hồ Xung hô to, kiếm trong tay lập tức chém vào nước sông, kiếm khí chẻ nước sông thành hai, giống như Lệnh Hồ Xung hắn cùng Đông Phương cô nương, từ lúc hắn đâm nàng một kiếm, đã biết trước, không thể nào trở về lại như xưa.
Tình cảm giữa bọn họ, giống như dòng sông lúc này, thử bảo trì khoảng cách, không muốn quan hệ quá sâu, nhưng cuối cùng vẫn phải tựa vào nhau, lưu lại, chỉ có tổn thương, tựa như vết kiếm lưu bên dưới đáy sông.
"Lệnh Hồ huynh đệ!"
Lệnh Hồ Xung ngẩng đầu, người tới... Đúng là phong lưu phóng khoáng người gặp người thích Tiểu Điền Điền, Điền Bá Quang.
"Ngươi sao vậy? Ngươi không phải nên cùng Nhậm đại tiểu thư..."
"Câm miệng! Ta nên cùng nàng thế nào? ! Đông Phương cô nương nên chết sao?"
"Nga... A? Đông Phương Bất Bại, đã chết? !" Điền Bá Quang mở to hai mắt kinh ngạc, võ công cao như Đông Phương Bất Bại cư nhiên lại...
"Nàng vì ta, móc tim mình cho Doanh Doanh..." Lệnh Hồ Xung loạng choạng ngã xuống nước.
"Thảo nào, Bình Nhất Chỉ đột nhiên có biện pháp cứu được Nhậm đại tiểu thư." Điền Bá Quang nhìn bộ dạng suy sút của Lệnh Hồ Xung, ánh mắt đảo nhanh vài vòng: "Chuyện này, Lệnh Hồ huynh đệ a, nếu không, ngươi xuất gia như ta là được, pháp danh có thể đặt là Vô Tình......"
"Điền Bá Quang, ngươi nói cho ta biết, rốt cuộc cái gì là chính, cái gì lại là tà?"
"Này... Vậy ngươi nói xem hái hoa tặc Điền Bá Quang ta là chính hay tà?"
Lệnh Hồ Xung ngẩn người, hắn chưa từng nghĩ tới vấn đề này, đúng vậy, Điền Bá Quang rốt cuộc là chính hay tà, nói là chính, Điền Bá Quang hắn lại là một hái hoa tặc, nói là tà, nhưng...
"Lệnh Hồ huynh đệ, ta biết ngươi có khúc mắc với thân phận của Đông Phương Bất Bại, nhưng ngươi thử ngẫm lại xem, Đông Phương Bất Bại tại vị mười năm giang hồ vẫn luôn bình an vô sự, Nhật Nguyệt Thần giáo của nàng không gây họa gì, ngược lại những cái gọi là danh môn chánh phái, khắp nơi ỷ thế hϊếp người. Ta đã từng lãnh hội những thủ đoạn âm hiểm ti bỉ vô sỉ hạ lưu của bọn họ...Khụ khụ, còn Đông Phương Bất Bại, không thể vì nàng là giáo chủ mà nhận định nàng là tà! Nói cách khác, cho dù nàng là tà đi chăng nữa, nhưng đối với ngươi lại chưa từng..."
Điền Bá Quang thoáng nhìn phản ứng của Lệnh Hồ Xung, tiếp tục nói: "Ta đã từng gặp qua một hắc y nhân, ta đoán đó có thể chính là Đông Phương Bất Bại, ngươi có biết hay không, nàng lại nói cho ta biết cái gì là yêu, nàng nói với ta, khi ngươi chân chính yêu một người, vô luận bị người đó khinh thường, thương tổn ngươi, không muốn nhìn thấy ngươi, nhưng ngươi trước sau vẫn luôn yêu người đó, nhìn người đó vui vẻ ngươi cũng vui vẻ, thấy người đó đau buồn ngươi càng đau hơn."
"Lệnh Hồ huynh đệ, nàng còn nói, thật sự yêu một người là cam tâm tình nguyện làm hết tất thảy vì người đó. Ta tuyệt đối đồng ý, hắc hắc, ta đối với Nghi Lâm sự phụ của ta hoàn toàn cam tâm tình nguyện..." Điền Bá Quang cười rất đáng khinh.
"Đủ rồi, ngươi đừng cười đáng khinh như vậy nữa được không, ngươi nguyện ý như thế nào thì cứ làm như thế ấy, ta phải đi." Lệnh Hồ Xung thực sự không có tâm tình đùa giỡn với Điền Bá Quang, xoay người rời đi.
"Ôi chao! Uy! Uy! Lệnh Hồ huynh đệ, Lệnh Hồ huynh đệ!" Điền Bá Quang trừng mắt nhìn: "Bỏ đi bỏ đi, ta nên đi tìm Nghi Lâm sư phụ của ta thôi, hắc hắc."
"Yêu một người, quả thật là như vậy sao, Đông Phương cô nương, vô luận ta tổn thương cô như thế nào, cô vẫn..."
"Lệnh Hồ Xung, ta không cho ngươi chết!!"
"Gan của tuyết lang có thể trị bệnh cho ngươi."
"Kể từ ngày ta gặp được ngươi, trái tim ta, như rơi xuống hồ nước sâu, đẩy không đi, trốn không thoát, trong lòng chỉ muốn dựa vào ngươi..."
"Từng có người nói với ta rằng, tình cảm là không thể miễn cưỡng, cũng không thể kề cận, nhưng ta vừa gặp được ngươi, ta đã không còn giống chính mình nữa, ta..."
"Nói ta phụ người trong thiên hạ, vậy người trong thiên hạ đã từng đối xử tử tế với ta chưa, ngay cả ngươi cũng giống như bọn họ."
"Lệnh Hồ Xung, từ nay trở đi, ngươi và ta ân đoạn nghĩa tuyệt, ngày khác nếu còn gặp lại trên giang hồ, chúng ta chính là người xa lạ."
"Lệnh Hồ Xung, chúc ngươi vĩnh viễn hạnh phúc..."
"Đông Phương Bất Bại! ! A a!" Lệnh Hồ Xung giống như người điên, cái gì cũng không quản, cái gì cũng không màng, người qua lại trên đường chỉ trỏ, hắn liên tục uống rượu, rốt cuộc chống đỡ không được, một ngụm máu tươi phun ra, ngã mạnh xuống đất, đau đớn khiến cho tâm dần dần chết lặng.
Đông Phương Bất Bại, lúc cô tự moi tim của mình, làm sao sẽ không đau, ta biết, cô cỡ nào lưu luyến nam tử mình yêu thương, chịu đựng tất cả, để thành toàn...
Lệnh Hồ Xung đi về phía trước, cho dù không biết Thiên Chi Nhai ở đâu, cho dù Đông Phương Bất Bại thật sự đã chết, cho dù nàng không bao giờ có thể tha thứ cho hắn, hắn cũng phải tìm được nàng, nói cho nàng biết tình yêu luôn chôn sâu trong lòng...
"Xung ca!" Nhậm Doanh Doanh vụиɠ ŧяộʍ một đường đi theo, rốt cuộc kìm không được, chạy ra đỡ hắn, muốn nói cho hắn biết, còn có nàng ở bên cạnh: "Xung ca, huynh đừng như vậy, ta cầu xin huynh đừng như vậy..."
"Không cần...quản ta, ta bảo muội đừng lo cho ta!" Lệnh Hồ Xung không cần bất luận kẻ nào giúp, hắn muốn tự mình tìm được Đông Phương Bất Bại, Đổng huynh đệ của hắn, Đông Phương Bạch của hắn.
Nhạm Doanh Doanh lập tức quỳ xuống đất, nếu ngăn không được Lệnh Hồ Xung, nàng cũng muốn đi cùng hắn.
Đều là người có tình, không ai đúng ai sai, chẳng qua..."Có những hiểu lầm, bỏ lỡ, chính là cả đời..."