Chương 2: Lệnh Hồ rơi lệ tưởng Bá Phương, Đông Phương sinh tử lưỡng mịt mờ
(*) tưởng ở đây nghĩa là nhớ nhung, tưởng niệm.Hắn mỗi ngày đều cùng Nhậm Doanh Doanh đi đến bên hồ, Doanh Doanh nói, mỗi lần luôn có thứ gì đó dẫn dắt nàng đến, đi đến bên hồ băng này. Mà mỗi lần như vậy, nàng đều lệ rơi đầy mặt. Thật ra hắn cũng như vậy, mỗi lần đến bên hồ, hắn luôn sẽ nhớ tới, Đổng huynh đệ, Đông Phương Bạch, chẳng qua hắn không cách nào tiếp nhận nàng là Đông Phương Bất Bại.
Thì ra tim của Doanh Doanh, là của Đông Phương cô nương, cho nên Doanh Doanh mới không tự chủ được đi tới bên hồ. Nhưng còn hắn, lại là vì cái gì.
"Ngươi có từng yêu ta hay không? "
"Đông Phương cô nương, vĩnh viễn ở trong lòng tại hạ."
"Vậy là đủ rồi, cái gì thiên thu bá nghiệp, đều không còn quan trọng......"
Hắn yêu nàng, từ lúc thổ lộ ở trong sơn động đêm hôm đó, hắn biết mình đã yêu nàng, chẳng qua hắn không cách nào tiếp nhận...
"Xung ca!" Nhậm Doanh Doanh thấy Lệnh Hồ Xung chậm chạp không về, tìm tới bên hồ, lại thấy Lệnh Hồ Xung quỳ trên mặt đất không nhúc nhích. "Xung ca, huynh làm sao vậy? Xung ca"
"Doanh Doanh, muội có phải hay không đã sớm biết, tim của muội, là của Đông Phương cô nương." Lệnh Hồ Xung ngẩng đầu lên, nhìn thấy Nhậm Doanh Doanh ngẩn người tại đó, đúng vậy, hắn sớm nên nghĩ đến, Doanh Doanh là thánh cô của Nhật Nguyệt thần giáo, sao có thể không biết muốn giải tam thi não thần đan cần phải thay tim.
"Xung ca...ta..."
"Tại sao không nói với ta? Tại sao ......"
Nhậm Doanh Doanh đột nhiên ôm lấy Lệnh Hồ Xung, nước mắt tuôn rơi, đúng vậy, nàng đã sớm biết tim của nàng là của Đông Phương Bất Bại, mỗi lần đến bên hồ, trong đầu của nàng, luôn luôn hiện lên những ký ức giữa Đông Phương Bất Bại và Lệnh Hồ Xung, còn có, nụ hôn cuối cùng kia.
"Ta không biết nên nói thế nào với huynh, ngay cả trái tim này cũng không phải là của ta, ta không biết nên nói thế nào với huynh, Xung ca...."
"Muội không nói cho ta, Bình Nhất Chỉ không nói cho ta, không ai nói cho ta biết, cho nên nàng ấy cứ như vậy cô độc chìm dưới đáy hồ...." Lệnh Hồ Xung nhẹ giọng nói, nhẹ đến mức dường như không thể nghe ra bất cứ âm thanh gì.
"Doanh Doanh, muội về trước đi, ta muốn đi tìm Đông Phương Bất Bại." Hồi lâu, Lệnh Hồ Xung đứng lên, hắn quyết định phải đi tìm Đông Phương Bất Bại, hắc y nhân kia đã mang nàng đi .
"Xung ca, nàng đã chết! Cần gì phải đi..."
"Nàng chưa chết, bất luận có đi đến chân trời góc bể, ta nhất định cũng sẽ tìm được nàng..."
"Xung ca, tim của ta là của nàng, nhưng ta tình nguyện thà không có, ta không muốn nợ nàng, nàng giam cầm phụ thân ta rồi lại gϊếŧ chết phụ thân ta, ta không muốn nợ nàng, hôm nay, cũng coi như không ai nợ ai có đúng không..." Nhậm Doanh Doanh nhớ tới khi còn bé tận mắt nhìn thấy Đông Phương Bất Bại hành hạ phụ thân Nhậm Ngã Hành, lại nhớ tới một năm trước phụ thân bị Đông Phương Bất Bại một chưởng đánh chết , cảm thấy đây hết thảy đều là nhân quả.
"Chờ ta biết rõ tất cả, hiểu rõ chân tướng, ta sẽ cho muội một câu trả lời thỏa đáng, chờ ta, Doanh Doanh, được không?" Lệnh Hồ Xung nói xong xoay người rời đi, lưu lại một mình Nhậm Doanh Doanh ngồi bên hồ. Doanh Doanh, ngươi có thể cảm nhận được Đông Phương ở dưới đáy hồ giát rét, cô tịch thế nào hay không...
Lệnh Hồ Xung một mình đi trên đường, không biết nên đi nơi nào tìm Đông Phương cô nương: "Thiên Chi Nhai? Hay là Thiên Thủy Nhai? Hình như người kia nói muốn đem Đông Phương cô nương đến Thiên Chi Nhai." Lệnh hồ Xung nhớ tới người kia nói Thiên Chi Nhai, nhưng không biết được Thiên Chi Nhai rốt cuộc ở nơi nào. "Bình Nhất Chỉ chắc chắn sẽ đến Thiên Chi Nhai, nhìn bộ dáng hai người dường như đã sớm quen biết, chẳng lẽ, hắc y nhân kia cũng là người của Nhật Nguyệt thần giáo? Thiên Chi Nhai và Hắc Mộc Nhai có quan hệ gì với nhau hay không?" Lệnh Hồ Xung suy nghĩa, có lẽ nên đến Nhật Nguyệt thần giáo dò xét tin tức, xem thử có đầu mối gì hay không.
Lại nói Nhậm Doanh Doanh sau khi Lệnh Hồ Xung rời đi, cũng thất hồn lạc phách trở lại ngôi nhà nàng và Lệnh Hồ Xung cư ngụ. Mà sau khi hai người rời khỏi, một bóng người bước nhanh đến bên hồ, chính là Bình Nhất Chỉ. Hắn nhìn xung quanh một chút xác định không có ai, mới ngồi xuống đất dựa theo tiết tấu gõ vài cái. Chỉ thấy trong hồ băng đột nhiên xuất hiện một lỗ hổng, sau khi Bình Nhất Chỉ nhảy xuống, hồ băng lại lần nữa khôi phục nguyên dạng .
Lỗ hổng kia là một mật đạo, ngay cả Độc Cô Hành cũng không biết, nó do chính Đông Phương Bất Bại xây dựng, bên kia lỗ hổng, rõ ràng chính là Thiên Chi Nhai.
Lúc Lệnh Hồ Xung còn đang cân nhắc làm thế nào để đi tới Thiên Chi Nhai, Độc Cô Hành đã ôm Đông Phương Bất Bại đến nơi. Thiên Chi Nhai nguyên lai là một hòn đảo, ngăn cách với đời, trên đảo hoa trùng điểu ngữ, hàng năm được giấu bên trong sương mù, chính giữa đảo còn có một ôn tuyền tự nhiên, tất cả đều tựa như nhân gian tiên cảnh.
Độc Cô Hành để Đông Phương Bất Bại xuống, vừa muốn khởi động cơ quan, liền nghe thấy bên trong ôn tuyền phát ra âm thanh lạ. Độc Cô Hành chau mày, từ từ hướng ôn tuyền đi tới, chỉ nghe "ào ào" một tiếng, một bóng người từ trong ôn tuyền nhảy ra, chẳng qua khi vừa chạm đất liền phát hiện bị một thanh kiếm kề ngang cổ.
"Là ta, Bình Nhất Chỉ."
"Bình thúc thúc? Người tại sao lại từ trong nước đi ra? Hơn nữa, có thể đến cùng lúc với con??" Độc Cô Hành buồn bực thu hồi kiếm, trên mặt hiện rõ kinh ngạc.
Bình Nhất Chỉ cười cười, vừa muốn đáp lại, liền nghe thấy một tiếng cười to: "Ha ha, chỉ e đó là kiệt tác do Đông Phương đồ nhi của ta đi!" Lời còn chưa dứt, người đã xuất hiện trước mặt hai người .
"Độc Cô giáo chủ! Thuộc hạ tham kiến Độc Cô giáo chủ!" Người tới chính là người đã thần bí tử vong vào hai mươi năm trước – Độc Cô Cầu Bại. Bình Nhất Chỉ mừng rỡ vội vàng thi lễ.
"Thôi thôi, người cũng đã chết vào hai mươi năm trước, còn nói cái gì giáo chủ, ta bây giờ, bất quá là một sơn dã thôn phu thôi , đứng lên đi." Vừa nói , Độc Cô Cầu Bại vung tay lên, Bình Nhất Chỉ bị đỡ đứng dậy. Xem ra, nhiều năm không gặp, võ công của Độc Cô giáo chủ, sợ rằng thế gian đã không còn người thứ hai.
"Tạ giáo chủ!"
" Được rồi, phụ thân, Bình thúc thúc, chúng ta đi vào trước đi, chỉ sợ nếu để lâu hơn nữa, thi thể của Đông Phương tỷ tỷ sẽ không giữ được."
"Nga, đúng rồi, ta suýt quên mất, đi nhanh thôi." Độc Cô Cầu Bại lấy tay ấn xuống cơ quan, trên đại thạch cạnh ôn tuyền đột nhiên xuất hiện một cánh cửa đá, Độc Cô Hành ôm lấy Đông Phương Bất Bại đi vào trước, sau đó Độc Cô Cầu Bại và Bình Nhất Chỉ cũng tiến vào.
Bên trong cửa đá là một hành lang, mờ tối lại nhỏ hẹp, càng đi vào bên trong, hành lang càng lúc càng sáng, đường cũng càng lúc càng rộng, cuối cùng đã tới điểm cuối. Đằng sau cửa ra là một thôn trang, Bình Nhất Chỉ ngơ ngác nhìn, hắn mặc dù biết mật đạo hồ băng là do Đông Phương giáo chủ xây dựng, nhưng lại không biết Thiên Chi Nhai hình dạng như thế nào.
"Sao rồi? Bình Nhất Chỉ, mật đạo kia không phải là Đông Phương đồ nhi xây dựng sao? Ngươi dường như rất kinh ngạc." Độc Cô Cầu Bại mỉm cười hỏi.
"Khải bẩm giáo chủ, mật đạo kia đúng thật là do Đông Phương giáo chủ xây dựng, chẳng qua giáo chủ nàng từng nói, mật đạo này liên quan đến sinh tử tồn vong của Nhật Nguyệt thần giáo, là đường lui cuối cùng. Cho nên nếu không phải vạn bất đắc dĩ, tuyệt đối không thể tiến vào mật đạo, vì vậy thuộc hạ chưa bao giờ dùng nó."
"A, thì ra là vậy, vậy ngươi sau này có thể chuyển đến đây, cảm thụ cái gì gọi là ngăn cách với đời."
"Phụ thân! Cái khác trở về rồi hãy nói, hàn ngọc ngàn năm chống đỡ không được bao lâu." Vừa nói Độc Cô Hành vừa vận sức dưới chân, thi triển khinh công chỉ mấy bước đã rời đi tầm mắt hai người.
"Hài tử này, nhắc tới Đông Phương đồ nhi liền hoàn toàn trở nên không giống hắn, đi thôi Bình Nhất Chỉ. " Độc Cô Cầu Bại cười lắc đầu một cái, dẫn Bình Nhất Chỉ đi tới thôn trang.
Chỉ chốc lát sau, Bình Nhất Chỉ đi theo Độc Cô Cầu Bại vào một ngôi nhà, rồi lại đi xuống một mật thất bí ẩn, mật thất bài trí không khác gì phòng ốc bình thường, chỉ là giữa phòng đặt một quan tài bằng băng, Đông Phương Bất Bại đang an tường nằm ở bên trong .
"Giáo chủ, quan tài băng này...... chẳng lẽ, giáo chủ đã có biện pháp cứu sống Đông Phương giáo chủ ?" Bình Nhất Chỉ hỏi.
"Đông Phương vẫn chưa hoàn toàn chết, ta đoán, nó đã luyện Quỳ Hoa Bảo Điển đến đệ tứ trọng, tiến vào trạng thái chết giả, chẳng qua không biết vì nguyên nhân nào, nó không thể tiếp tục tu luyện, nên vẫn chưa tỉnh lại. Có thể cứu sống nó hay không, ta cũng không nắm chắc, dù sao, không có người nào không có tim mà có thể sống. Trừ phi Đông Phương đồ nhi đem Quỳ Hoa Bảo Điển luyện đến tầng thứ chín, Phượng Hoàng tái sinh." Độc Cô Cầu Bại nhíu mày một cái.
"Nhưng...Đông Phương giáo chủ nàng...coi như là chết giả, cũng đã chết một năm, làm sao có thể tu luyện Quỳ Hoa Bảo Điển..." Bình Nhất Chỉ một lần nữa dâng lên tuyệt vọng sâu thẳm. Không người nào không có tim còn có thể cử động, huống hồ là tu luyện. Hắn thân là thần y, sao có thể không biết.
"Cái này Bình Nhất Chỉ, quả thực đúng như ngươi nói..." Độc cô cầu bại suy nghĩ, sau đó nói:"Nhưng ngươi không cần thất vọng, ta nếu mang nó trở về, tự sẽ dốc hết toàn lực cứu nó. Ngươi ra ngoài trước đi, đi chung quanh xem một chút, đến lúc cần ta sẽ bảo Hành nhi đi tìm ngươi."
"Vậy....vâng, giáo chủ, thuộc hạ cáo lui." Bình Nhất Chỉ nhìn phụ tử Độc Cô Cầu Bại, lại nhìn người bên trong quan tài: "Đông Phương giáo chủ, hi vọng lần này ông trời có thể nghiêng về phía người một lần."