Ngoại Truyện (3)
-Sao anh lại đến đây.Vẻ mặt đầy kinh ngạc nhìn anh
-Hửm. Như những người khác.
Mặt vẫn lạnh như mọi khi trả lời
-À....
-Khộng định mời tôi ngồi sao
-Hả...a à à vâng mời anh ngồi
Cô đầy bối rối không biết phải nói những gì thỡi gian cứ thế 1 phút 2 phút. Rồi 15 phút
-Cô không tính làm việc sao. Tôi rất bận.
-À. Cho tôi hỏi anh muốn tôi giúp về chuyện gì
-Tình cảm.
-Anh có thể nói rỏ hơn được hay không. Ví dụ như cô ấy không thích anh hay hai người hay cải vã với nhau chẳng hạng.
-Cô ấy không thích tôi.
-Anh có thể cho tôi biết về tính cách của cô ấy.
-Dịu dàng nhu hòa, đôi lúc rất tinh ranh, tôi đã thử tiếp cận cô ấy, nhưng mà hình như cô ấy vẫn cư xử bình thường với tôi giống như một người bạn.
-Chuyện này tôi đã gặp rất nhiều, cũng đơn giản thôi. Những cô gái ôn nhu dịu dàng thường hay thích những chàng trai ấm áp, anh thử dùng chiu anh hùng cứu mỹ nhân xem sao.
-Chỉ đơn giản luôn bên cạnh bão vệ cô ấy, từng điểm nhỏ nhặt, làm cho cô ấy có cảm giác an toàn khi ở cạnh anh.
-Cũng đúng nhỉ. Cám ơn cô. Đây là tiền thưởng.
Anh bỏ lại tờ chi phiếu trên bàng rồi rời đi. Cô đưa tay cầm lên nhìn vào mắt muốn lọt tròng.
-Rốt cuộc có mấy con số không dậy. 1,2,3,4,5,6,7. 10.000.000 triệu. Này Hứa tổng quá nhiều rồi.
-Để có được người mình yêu như vậy đáng gì.
-.....
Anh vừa đi khuất chân cô khụy xuống tay bóp chặt lại vị trí tim, nước mắt nghẹn ngào lã chã rơi, môi khô khốc nấc nhẹ từng tiếng nhỏ.
"Đau quá, tim mình đau quá. Sao lại đau như vậy, biết rằng mình sẻ không có cơ hội đứng cạnh anh ấy, biết rằng sẻ mãi mãi không thể. Nhưng tại sao cứ đâm đầu vào, đau quá thật sự rất đau".
-Oaaaa oa huhu hức hức hu hu....
----------------
Vẫng là buổi sáng như bao ngày cô vẫng dậy rất sớm, chỉ khác là cô không còn lạc quang như trước nữa. Mắt thâm quầng sưng lên mắt thường có thể nhìn rỏ, chứng tỏ cả đêm hôm qua cô ấy đã khóc rất nhiều.
-Chào chị Thiên Lam -....-!!!
Cô vẫn cuối đầu u ám đi thẳng.
-Thiên Lam em sao vậy.
Từ phía xa một anh chàng anh tuấn tiêu sái bước đến hỏi hang.
-Em không sao.
Cô ngước mặt lên cố nặng ra một nụ cười gượng gạo.
- ×_×!!! Có lẽ...em đừng cười..anh sẽ xảm thấy em ổn hơn.
- -_-!!! Em không sao thật mà. Hôm qua thức khuya chấm bài cho mấy đứa nhỏ nên không ngủ được.
Anh khẻ cốc đầu cô một cái. Dĩ nhiên anh không tin
-Ngốc. Lần sau đừng cố quá.
-Em biết rồi
Ở một góc nào đó có một chiếc xe đậu gần đó, bên trong xe là một chàng trai anh tuấn người phát ra khí lạnh
-Cậu.. cậu ơi... cháu vào lớp đây.
Nói rồi cậu nhóc nhanh chóng mở cửa bay ra ngồi. Nếu không chắc cậu nhóc sẽ bị đóng băng trong xe đó mất.
--------------
-Thiên Lam đi theo anh.
-Kỳ. Chúng ta đang đi đâu vậy.
-Đi rồi sẽ biết.
Anh kéo cô ra bãi đổ xe, mở cửa ý bão cô lên xe. Cô ngoan ngoãn ngồi vào, chiếc xe lăng bánh phóng thẳng về phía trước, lát sau xe dừng lại ở một bãi biển xinh đẹp.
-Anh đưa e đến đây làm gì?
-Anh thấy em có vẻ đang buồn, nghe người ta nói những khi buồn chúng ta có thể ra biển, hét thật to để những nỗi muộn phiền bị sóng cuốn trôi.
-Vậy sao?
Cô mỉm cười nhìn anh, nụ cười của cô lấp lánh như ánh bình minh xinh đẹp.
-Em thử đi.
Anh quay mặt về phía biển nói, để tránh cho cô thấy ánh mắt ngượng ngùng của anh.
Cô đưa mặt về phía biển đôi tay bất giác đưa về phía miệng, cố hít không khí dồn sức vào miệng cô hét thật to.
-AAAAAAAAAAAAA TẠI SAO VẬY? TẠI SAO KHÔNG PHẢI LÀ TÔI? AAAAAAAAA.
Hét song cô hít lấy hít để không khí, thờ phì phò.
-Cảm thấy tốt hơn chưa?
Anh nhìn cô khẻ mỉm cười hỏi
-Ừm. Cảm ơn anh.
Cô mỉm cười nhìn anh gật đầu.
-Thiên Lam.
Anh khẻ gọi tên cô
-Vâng.
Cô nhẹ nhàng trả lời
Không khí này rất hài hòa và lãng mạng.
-Anh không biết lúc này nói ra, có thể sẻ bị em sa lánh, nhưng anh đã quyết. Anh không muốn chôn chặt tình cảm mình hơn nữa. Anh yêu em làm vợ anh nha.
Có lẽ lúc này sẻ vô cùng lãng mạng nếu cô gái không nói một câu khiến khung cảnh trở nên đau buồn.
-Xin lỗi. Em...thật sự em...
-Em không cần nói ra đâu. Anh sẻ đợi, xin em đừng nói ra lời từ chối dứt khoát.
Khuông mặt anh có nét tan thương, đau lòng.
-Em xin lỗi.
-Em đừng xin lỗi, sẻ làm anh cảm thấy mình rất thất bại. Anh đưa em về.
Không khí trong xe vô cùng ngượng ngập.
---------------
Biệt thự Hứa gia.
-Tùng. Dạo này mẹ thấy con đang để ý một cô gái đúng không.
-Mẹ theo dõi con.
-Con là con của mẹ, mẹ có trách nhiệm theo dõi con, quản lí con.
-Mẹ à. Con lớn rồi chuyện của con, con sẻ tự thân giải quyết.
-Con lớn rồi, nên bây giờ muốn cải lời nẹ sao? Không xem ta ra gì nữa sao?
-Con không có ý đó.
-Mẹ đã quyết rồi. Mỹ Liên sẻ là vợ của con là Hứa phu nhân của Hứa gia ta.
-Mẹ.
-Chuyện mẹ đã quyết con đừng ngăn cản. Nếu con còn cải lời đừng trách mẹ độc ác.
Nói song bà đứng dậy rời đi. Môi bà mấp máy khẻ nói" xin lỗi con trai, ta không đáng làm mẹ của con, nhưng ta không còn cách nào khác. Hãy tha thứ cho ta"
Bà không nói ra những từ còn lại nhưng anh hiểu, bà muốn hại Thiên Lam, thậm chí là cho cô sống không bằng chết. Nhưng anh phải làm gì để bão vệ cô đây, ý mẹ đã quyết không ai có thể ngăn cản, nếu như người khác có ý đồ hãm hại Thiên Lam anh nhất định sẻ cho tên của hắn biến mất khỏi thế giới, nhưng đây là bà, là mẹ của anh. Anh phải làm sao đây, anh yêu cô nhưng cũng thương mẹ. Bà đã vất vã một mình nuôi anh khôn lớn, vậy thì làm sao anh có thể làm trái lời bà đây.
Cửa vừa đóng anh lập tức đập bể những gì có trong phòng. Đập phá, la hét để anh có thể cảm thấy khá hơn. Anh tự hành hạ bản thân mình.