Chương 67: Cảm Nhận Của Cô.
Cuộc sống không còn các anh khiến cô vô cùng đau khổ, nơi quên thì dễ nhưng đố ai làm được, yêu một người chỉ cần một giây, quên một người mất hết cả đời người. Cô chiềm vào men rượu, say giúp cô dễ chiệu hơn.Cô đang ở trong một quán bar, xung quanh cô là những con người đang lắc lư theo điệu nhạc, trong số người này có ai giống như cô.
"Cho tôi thêm một ly" đôi má cô bây giờ đã đỏ ửng vì say, cô không biết uống rượu, nên vừa mới uống vài ly đã ra bộ dạng như thế này rồi.
Bồi bàn lo lắng hỏi, vì những cô gái khi say sẻ dễ dụ sắc lang đến.
"Tiểu thư à, tôi thấy cô cũng say lắm rồi, cô không nên uống nhiều đâu"
Thấy bồi bàn không đưa rượu cho mình, mày cô nhiếu chặc lại nhìn bồi bàn nói.
"Ai cần anh quản tôi, tôi như thế nào có liên quan đến anh sao hức, anh ấy không còn quan tâm đến tối,thì làm sao hức một người sa lạ như anh lại quan tâm tôi chứ, nhanh đưa đây" bồi bàn vừa đưa ly rượu đến, cô liện nhận lấy đưa lên môi uống, chưa kiệp uống đã bị một người ngăn lại.
"Em làm sao vậy hả? Không giống em chút nào" Bạch Vũ Thiên tranh lại ly rượu từ tay cô, ôm vai cô nói.
Cô đẩy tay anh ra khó chiệu nói.
"Liên quan gì đến anh chứ. Như thế nào mới giống tôi, gỉ vờ cứng rắng như thế mới giống tôi sao, đau khổ cũng giả vờ như không có gì mà vui vẻ sao, như thế mới giống tôi sao, tôi như thế thì được gì chứ?"
"Chứ em như bây giờ thì được gì, em như vậy bọn họ sẻ quay về bên em sao?" Bạch Vũ Thiên ngồi bên cạnh cô trầm mặc nói.
"Anh thì hiểu gì chứ, dĩ nhiên là tôi không phải làm vậy để bọn họn quay về với tôi, chỉ là tôi buồn quá, chỉ nhờ rượu giải sầu thôi"
Cô lấy thêm một ly rượu tính uống thì liền bị anh cảng lại, nhiếu mày tức giận nói.
"Anh làm gì vậy hả, mau đưa cho tôi"
Anh uống lấy ly rượu của cô rồi đặt ly xuống, lát sau liền lên tiếng.
"Nếu như em buồn, tôi tình nguyện bên cạnh nghe em tâm sự. Tôi không thể an ủi em, nhưng cũng sẻ an ổn ngồi bên em cho em trút giận."
Cô ngước lên nhìn anh rưng rưng nước mắt, sao nhìn anh cô thấy giống như một người khác. Không khống chế được cảm xúc, cô liền buộc miệng hỏi anh.
"Anh có biết ai tên là Hứa Trác Tùng không?"
Anh hơi giật mình vì câu hỏi của cô, lẽ nào cô đã nhận ra. Nếu như cô biết Hứa Trác Tùng là anh, liệu cô sẻ hận anh mà không quan tâm anh nữa.
"Anh ta là ai? Tôi.. tôi không biết" anh ấp úng nói.
Cô cười khổ chỉ lắc đầu rồi nói.
"Đúng nhỉ? Làm sao anh biết được anh ấy là ai, anh ấy không thuộc về thế giới này mà, tôi đúng là ngu ngốc nhỉ" nói song cô đứng dậy, bước chân khập khiễn rời đi.
Anh quan tâm đi theo sau cô,cách cô 1 bước chân. Có vẻ đôi giày quá vướn víu cô cúi người cởi đôi giày ra, đôi chân trần đặt trên đường, không khí giá lạnh của mùa thu truyền vào, như tim cô vậy.
Anh đi theo cô cuối cùng đến gần bờ sông thì cô mới ngồi xuống.
"Anh lại đây ngồi đi, chẵng phải anh muốn nghe tôi tâm sự sao?" Cô chỉ vào một chổ trống bên cạnh cô lên tiếng, anh cũng bước đến vị trí cô chỉ mà ngồi xuống.
"Tôi thật ra là yêu một người không nên yêu, anh ta ở vị trí rất cao rất cao, nơi đó tôi không thể với tới. Rồi đến một ngày tôi cũng đã thành công tiếp cận được anh ấy, nhưng mà người anh ấy yêu không phải là tôi, là một cô gái rất xinh đẹp. Ngày anh ấy đến nhờ tôi bày mưu giúp anh ấy có được cô ấy, cũng là ngày mà trái tim tôi trở nên tan nát, đau lắm, thật sự đau lắm. Nhưng mà tôi vẫn cô kiềm nén nỗi đau lại, yêu một người là phải biết hy sinh vì người đó, tôi chỉ có thể giúp anh ấy được hạnh phúc, như vậy tôi đã vui rồi. Nhưng tất cả chỉ là giả dối, tôi chỉ tự lừa gạt bản thân mà thôi, tôi đố kị với cô ấy, tại sao cô ấy lại có được những thứ mà tôi khôbg có, nhan sắc, gia đình, giàu có, còn có cả một người yêu tuyệt vời. Trong khi đó tôi chã có gì cả, không một thứ gì, nên tôi đố kị, chỉ là muốn gây khó khăn cho cô ấy một lần, để thỏa mãn sự đố kị của tôi mà thôi. Nhưng không ngờ haha, không ngờ chỉ vì một lần đó anh ấy đã nhẫn tâm đưa tôi đi đến một nơi khác. Anh xem anh ấy có nhẫn tâm hay không?" Cô liền một hơi dài nói ra tất cả, không quan tâm anh có nghĩ cô bị điên không, cô chỉ là muốn có một người ở bên nghe cô tâm sự mà thôi.
Anh trầm mặt ngồi bên cạnh cô, những lời cô nói khiến anh rất vui, anh không nghĩ rằng cô lại yêu anh, anh chỉ nghĩ cô sẻ hận anh vì tự ý quyết định đưa cô đến đây, nhưng anh cũng hết cách rồi. Nhưng mà có vẻ cô đã xoay chuyển sang kịch bản khác rồi, kịch bản mà chính anh tạo ra.
Cô vì quá mệt mõi nên đã ngủ thϊếp đi trên vai anh, anh ngồi yên để cô tựa lên vai mình, môi bất giác vẻ lên một nụ cười tuyệt mỹ, chỉ dành riêng cho cô, anh nắm chặt đôi bàn tay đang bị gió thu xe lạnh, ấp ủ trong đôi bàn tay to lớn của anh.