Chương 66. Chúng ta đã từng bên nhau.
Cô chạy theo hướng cậu đi không lâu thì đuổi kịp, cậu vẫn tỏa sát khí ra khắp nơi khiến người khác không dám đến gần, cô chạy đến nắm tay cậu kéo lại."Hôm nay cậu làm sao vậy?"
Cậu dứt tay ra khỏi cô lạnh lùng nói.
"Sao cô phiền phức quá vậy, muốn tôi nói ra sao. Được, tôi chính là không thích cô, tôi chỉ hơi hứng thú khi cô thay đổi, nghĩ sẻ có chuyện vui để chơi. Không ngờ cô lại nhàm chán như vậy, biết rồi chứ? Từ giờ đừng đeo bám tôi nữa."
Cô sững sờ khi nghe anh nói, từng lời nói của anh cứ như con dao sắt nhọn, cứa nát trái tim cô. Đôi mắt đỏ hoe chực trào nước mắt, cô không muốn khóc trước người không xứng đán, quay người rời đi, bước chân dậm chậm lại.
"Nếu đây là điều cậu muốn, tôi nghĩ tôi cũng không nên đeo bám cậu nữa, chúng ta từ nay xem như người xa lạ." Nói rồi cô rời đi, rẻ ngang qua góc khúc, nơi anh không thấy được, nước mắt đã cố cầm cự cuối cùng cũng tuông rơi. Tại sao lại phản bội cô, tai sao lại đùa bỡn với cô như vậy.
Hàn Mặc Vũ đứng trong góc khuất nhìn cô khóc đau đớn như vậy, anh vô cùng khó chiệu, chỉ đứng bất lực nhìn cô đau khổ, anh ghét bản thân anh lúc này. Anh không muốn ra gặp cô, chỉ sợ lại khiến cô thêm đau khổ mà ngã quỵ, anh xoay người rời đi, nước mắt anh đã rơi. Người ta nói con trai rất ít khi khóc, nhưng khi nước mắt họ rơi chứng tỏ đã có điều gì vô cùng đau khổ đã xảy ra với họ.
***
Ngày hôm đó cô đến phòng y tế yên tĩnh để nghĩ ngơi, nhưng nơi đây cô không thấy bóng dáng quen thuộc đó của Thẩm Dật Phàm nữa, anh đã xin nghĩ nhưng không hề nói với cô, cô đang bị trừng phạt khi chen vào cuộc tình của nam nữ chính sao,ha ha thật là ngu ngốc mà.
Một ngày đau khổ cũng trôi qua, cô ra khỏi phòng y tế về nhà. Đến cổng trường thì thấy một chiếc xe quen thuộc, là Ngô Quân Hạo, nhưng chiếc xe đó đang chở thêm một người con gái là Vũ Tuyết Liên, cô chỉ biết cười, một nụ cười chua soát.
Cuối cùng cô cũng hiểu hết rồi, nữ phụ dù làm gì, thay đổi ra sao, cũng không thay đổi được kết quả nam nữ chính luôn bên nhau, vì vậy cô cũng chẵng mặt dày mà theo đeo bám như Hoàng Kỳ Phong đã nói.
Cô không gọi cho bác Trương đến đoán, cô muốn đi bộ để xả hết những nổi đau, mùa thu cũng đã đến, cơn mưa lất phất lướt qua, thẩm ướt cả mặt cô, vài giọt nước lăng tăng chảy dài nơi khóe mắt, là nước mắt hay mưa, có vẻ là cả hai.
Một chiếc xe chạy đến dừng bên cạnh cô, cô quay qua nhìn rồi tiếp tục bước đi.
Trình Hoa Thần bước ra khỏi xe, những giọt mưa tí tách bám vào tóc anh, anh nắm tay cô kéo lại hỏi.
"Sao em lại đi ngoài mưa thế này, sẻ bị cảm đó có biết không?"
Cô nhìn anh môi cong lên một đường cười nhạt.
"Có phải anh thấy tôi chưa đủ thảm phải không, nên mới đến đây châm chọc tôi, tôi biết thân phận tôi mà, đâu dám với cao đâu chứ. Nên xin anh đừng làm phiền tôi nữa, tôi sợ mình sẻ phải làm theo những gì số phận đã sắp đặt mất".
Nghe những lời cô nói anh câm lặng, cô đang nói nhảm cái gì vậy? Việc gì anh phải châm chọc cô.
"Em đang nói cái gì vậy hả? Lên xe đi, không sẻ cảm lạnh mất."
Nói song anh kéo tqy cô đi về hường xe đang đậu, cô cố gắng giảy tay ra khỏi anh.
"Trình Hoa Thần, anh buông tôi ra, mau buông ra, tôi ghét anh, mau buông ra".
La hét thì la hét giảy giụa thì giảy giụa, cuối cùng cô vẫn là đang ngồi trên xe cho anh lau tóc.
"Tại sao anh lại đối xử tốt với tôi, có phải hay không khi tôi vừa xiu lòng, anh liền như bọn họ vứt bỏ tôi". Cô ngồi yẻn nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa bây giờ đã to hơn, tưa như tiếng lòng cô đang gào thét.
Anh cốc nhẹ vào đầu cô khó hiểu nói.
"Chuyện gì đã xảy ra? sao em nói cái gì tôi đều không hiểu".
"Trình Hoa Thần, tôi có thể tin anh không?" Cô không mặn không nhạt nói ra, tựa như cô cũng chẳng quan tâm kết quả sẻ ra sao.
Anh dừng động tác tay đang lau khô tóc cho cô, rồi khẻ nói.
"Nếu em muốn, tôi sẻ ở bên làm bạn của em, nghe em tâm sự"
***
Anh đưa cô đến căn biệt thự anh đang sống, đưa cho cô chiếc áo sơ mi của anh rồi bảo cô đi tắm. Còn anh thì vào nhà bếp, nấu một bác cháo hành để giải cảm. Cô tắm song bước ra khiến anh ngây ngốc, cô mặt chiếc áo sơ mi của anh đến ngang đuồi, mái tóc mới tắm còn ướt xỏa dài trên vai, đôi mắt to tròn khẻ chớp mở, đôi môi nhỏ anh đào chúm chiếm đáng yêu. Cảm giác trong người hơi nóng anh lập tức quay mặt đi, bước ra khỏi phòng tìm một cái khăn khô rồi kéo tay cô ra sofa, tỉ mỉ lau đi những giọt nước trên tóc cô, những ngón tay xinh đẹp đang xen vào từng sợi tóc. Đây là lần thứ 2 trong một ngày anh lau tóc cho cô, có phải với ai anh cũng đối tốt như vậy.
Anh biết cô đang nghĩ gì thì lên tiếng.
"Đây là lần đầu tiêng tôi lau tóc cho người khác, em hãy xem đó là vinh dự khi được một ảnh đế lau tóc cho"
Cô bĩu môi nói "Xí, tự cao. Tôi đây chính là không cần một ảnh đế hạ mình giúp tôi lau tóc, tôi có thể làm được" nói song tính giật khăn lại.
Anh giơ khăn lên cao không cho cô lấy nói "Tôi không có thối quen cho người khác động vào đồ mình, vì thế em cư ngồi yên cho tôi." Anh chính là ngạo kiều như thế đấy.
Cô bực bội vì cái tính cách đáng ghét này của anh, vương người lên lâdy chiếc khăn, anh theo phản xạ ngã người về phía sau, cũng như định luật tự nhiên cô với theo liền đè lên anh, mặt của hai người bây giờ rất gần, chỉ càn 3cm nữa thôi sẻ chạm môi.
Anh không suy nghĩ gì cả, vô ý thức đưa tay nắm lấy chiếc cằm nhỏ nhắn , báo đạo đặt lên môi anh, một nụ hôn kiểu pháp say đắm. Cô vì bất ngờ nên mất ý thức từ nãy giờ, khi cảm giác không còn không khí nữa thì mới tán loạn đẩy anh ra, khập khiễn đứng dậy nhưng vì không còn sức nữa nên ngã phịch xuống ghế, mà thế nào tay cô lại đặt lên chổ đó của anh, hoảng hốt rụt tay về.
Anh nhìn thấy con mèo nhỏ co ro xấu hổ, bản tính châm chọc thức tỉnh, phả hơi thở nóng bỏng lên cổ cô, từng âm thănh trầm ấm truyền vào tai cô.
"Em như vậy, có phải là đang câu dẫn tôi không?".