Chương 65.
Khi Bạch Vũ Thiên đưa cô về là lúc xe củ Vũ Thiên Minh lướt qua thật nhanh, cô nhìn theo xe anh đang chạy thì thầm nghĩ chắc có chuyện gì xảy ra với vợ tương lai rồi.Cô tạm biệt Bạch Vũ Thiên rồi nhấn chuông cửa, chìa khóa hôm qua đã mất cô chỉ có thể nhấn chuông thôi, vυ' Thanh phờ phạc đi ra mở cửa, khi nhìn thấy cô liền một trận súc động nước mắt nghẹn ngào nói.
"Tiểu thư, cô thật là biết làm cho người khác lo lắng, đêm qua tiểu thư không về, gọi điện thì không nhấc máy, bà chủ, ông chủ với thiếu gia vô cùng lo lắng, thiếu gia sáng nay vì không thề ngồi yên được nữa nên đã đi tìm tiểu thư"
Cô nghe song cảm thấy vô cùng có lỗi, ôm vυ' Thanh mà trấn an nói.
"Xin lỗi,là do đêm qua con không cẩn thận làm điện thoại rơi mất. Con ở công ty kiểm tra lại những bài hát ấy mà."
"Tiểu thư về thì tốt rồi, mau vào thôi, ông bà chủ rất lo lắng"
"Dạ"
***
Cô theo vυ' Thanh vào nhà, nhìn ở phòng khách thấy mẹ đang khóc lóc ngồi bên cạnh ba, cô nhẹ nhàng tiến lại ôm bà và ông nói.
"Là con gái bất hiếu đã làm cho ba mẹ lo lắng rồi"
Bà Phan Uyển Tình nghe được giọng nói quen thuộc của con gái thì quay đầu lại, khuông mặt xinh đẹp dể ghét mà bà lo lắng vô cùng đang xuất hiện trước mắt bà, bà cứ như con nít mà ôm cô thật chặt khóc lớn hơn.
Cô vổ vổ lưng bà, mặt biếng sắc nói.
"Mẹ, con ngộ...ngộp thở"
Bà giật mình buôn cô ra rồi úp mặt vào ngực chồng mà khóc kể lể.
"Huhu, ông phải làm chủ cho too a~, con bé này luôn khiến thân mẹ như tôi phải lo lắng, ông phải phạt nó đi"
Cô nhìn biểu hiện trẻ con của mẹ mình mà một trận co rút, mẹ à hình tượng, có hình tượng một chút đi.
Ông vổ vổ lưng bà nói.
"Được tôi nhất định làm chủ cho bà, con phải nhanh chóng kiếm một tấm chồng cho ông bà già này đở lo lắng."
"Ba à, con vẩn còn bé mà"
Môi cô co giật, một người xướng một người họa vô cùng hợp lý như vậy là sao, làm ơn tha cho cô đi.
"Con như vậy mà còn bé gì nữa, ba mẹ lúc trước chỉ mới13, 15 đã đính hôn 15, 17 tuổi đã cưới nhau, có gì mà không được chứ"
"Nhưng mà ba ơi luật pháp bây giờ chưa cho phép."
Ông ôm bà vổ về đi lên lầu, bỏ mặt cô phía sau một trận co rút.
"Ba không biết, tìm một đứa rồi đính hôn, từ từ cưới cũng được"
Cô nhìn theo bóng hai người dầng khuất sau bật cầu thang, cười cười ngồi xuống sofa.
Một lúc sau Vũ Thiên Minh phờ phạc bước vào.
"Con xin lỗi, con vẫn chưa tìm thấy Lam nhi"
Thấy anh như vậy, tính thích trêu người của cô trổi dậy, cô giả giọng của mẹ cô rồi lên tiếng.
"Không tìm được nó thì đừng có về nữa,huhu"
Anh cúi đầu không nhìn cô trả lời.
"Vâng" Liền đi ra khỏi cửa.
Trong suy nghĩ của anh sao hôm nay mẹ giống mẹ ghẻ vậy, thấy có gì đó sai sai anh liền quay lại, liền nhìn thấy cái con người không thục nữ kia đang cười hả hê, lăn qua lộn lại trên sofa.
Anh bực bội bước lại, bẹo má cô làm mặt quỷ nói.
"Này thì dám trêu chọc anh hả, anh lo lắng cho em như vậy mà dám trêu chọc anh hả"
Mặt cô bị anh bẹo không còn ra hình thù gì nữa nói.
"Ại em hấy anh ờ ạc á ên em êu anh út oi."( Tại em thấy anh phờ phạc quá nên em trêu anh chút thôi).
Anh bỏ mặt cô ra rồi nghiêm mặt hỏi.
"Em đi đâu từ đêm qua?"
Cô lấy tay kéo mặt anh co giảng ra rồi nói.
"Đừng có nghiêm túc vậy chứ bảo bảo sợ a~"
Anh bỏ tay cô ra càng thêm nghiêm mặt nói.
"Đừng có lảng qua chuyện khác, trả lời anh."
Cô biết là không tránh chuyện được nên trả lời anh, kể hết tất xqr mọi chuyện ra, rồi được Bạch Vũ Thiên cứu nên vẫn chưa có chuyện gì xảy ra.
Anh đập lên bàn một cái rầm.
"Hay cho Vũ Tuyết Liên, đã cảnh cáo rồi vẫn tiếp tục làm như vậy, anh nhất định sẻ gϊếŧ chết cô ta"
Thấy anh muốn đứng dậy rời đi,cô lập tức nắm tay anh kéo lại.
"Khoang đã, chuyện của em hãy để em tự giải quyết."
Anh nắm lấy tay cô nói.
"Nhưng em là em gái của anh, anh có quyền sen vào"
Cô mỉm cười nói.
"Đúng vậy anh là anh của em, anh có quyền sen vào, nhưng xin anh hãy để em giải quyết việc này, được không anh."
Anh trầm mặt không nói, cô thấy anh đã gần chấp thuận rồi liền tung đại chiêu, làm nũng.
"Anh à, anh à, làm ơn đi,nha nha" cô dùng mắt cún con nhìn anh.
Đúng là chiêu này có sức công phá không hề nhẹ, anh liền gục ngã chấp thuận yêu cầu của cô, đứng dậy nói rồi lên lầu.
"Được rồi, lần này là lần cuối dfos biết chưa"
Cô quẩy quẩy tay mỉm cười nói.
"Em biết rồi, yêu anh hai nhất"
***
Ngày hôm sau cô biểu hiện như chưa có chuyện gì cả đến lớp, mở cửa vào thì thấy không khí hơi lạ, sao lại lạnh như vậy nhỉ. Cô đánh ánh mắt nhìn xung quanh, cuối cùng dừng lại ở bàn củ Hoàng Kì Phong.
"Sao hôm nay sung quanh cậu ấy toàn sát khí thế nhỉ" Cô thầm nghĩ rồi bước đến bàn cậu gỏ gỏ lên bàn nói.
"Này, cậu bị làm sao vậy, tào tháo gọi hả" Cô trêu chọc cậu nói.
Anh không đế ý đến cô, xem cô như không khí mà tiếp tục tqjo ra hàn khí.
Cô đưa tay lên tính rờ trán cậu xem có ốm không, thì tay xậu giữ cô lại rồi hất mạnh ra lạnh lùng nói.
"Phiền phức" nói song cậu bỏ mặt cô đang ngạc nhiên đứng đó mà lướt qua.
Cô vẫn giử tư thế bất động đó, nghĩ nghĩ có phải tào tháo rượt quá nặng hay không.(HKP: em nghiêm túc lại cho anh đi)
Thanh Nhi bước đến lay lay cô tỉnh lại rồi hỏi.
"Hai cậu cải nhau sao?"
Cô xoa xoa đầu suy nghĩ rồi nói.
"Làm gì có chứ, mấy ngày nay bọn tớ có gặp hay nói gì với nhau đâu"
Thanh Nhi búng trán cô một cái nói.
"Aizz, cậu thật là, lơ người ta lâu như vậy bảo sao cậu ấy không giận cậu cho được"
"Nhưng mà cậu ấy đâu phải kiểu người giận giổi chỉ vì chuyện nhỏ nhặt này đâu chứ" cô nghiêng nghiêng đầu không hiểu gì cả nói.
Thanh Nhi nắm tay kéo cô ra khỏi cửa rồi nói.
"Dù có lạnh lùng như thế nào nhưng khi yêu đều hay giận giổi, câu mau đi xin lỗi cậu ấy đi"
Cô xoa xoa đầu rồi chạy đi theo hướng Hoàng Kỳ Phong đi.