Các Nam Chính Hãy Chờ Nữ Phụ Tôi Thu Thập

Chương 13

Chương 9
Cô vẫn thức dậy như mọi ngày, đánh răng, rữa mặt, vệ sinh, đến trường,...

Cô vào lớp vời khuông mặt bí sị, mặt mệt mỏi giống như không ngủ mấy ngày liền vậy. Lúc này cô bạn thân Thanh Nhi chạy đến quan tâm hỏi.

-Này sao vậy, nhìn mặt cậu giống sắp chết lắm ấy.

-Thanh Nhi huhu hôm qua xém tí nữa là tớ không gặp được cậu rồi.

Cô ôm Thanh Nhi khóc sướt mướt, làm cho cô(T.Nhi) lo lắng một hồi.

-Có chuyện gì kể tớ nghe đi.

Cô(T.Lam) kể hết tất cả mọi chuyện cho cô(T.Nhi) nghe, nghe song T.Nhi hoảng sợ mắt nhìn đứa bạn thân mặt đầy vẻ đau lòng.

-May quá hắn ta không chết, nên cậu cũng không đi tù. Tớ cũng không mất vé ăn miễn phí a.

-Này cậu chỉ lo cho đồ ăn của cậu thôi hả, đã thế ta cóc dẫn cậu đi ăn nữa hứ.

Cô hừ lạnh rồi quay mặt đi, cùng với tiếng nĩ non xin lỗi của Thanh Nhi.

Sau giờ học cô ôm một cái hộp cùng một quyển sổ rời đi. Dĩ nhiên là với sự niếu kéo của cô bạn thân.

-Thiên Lam tờ xin lỗi, cho tớ theo với.

-Hứ tớ nói rồi cậu tự dùng tiền của mình mua đồ ăn đi.

Nói song cô quay đi mặt kệ cô bạn thân "khóc sướt mướt" phía sau.

Cô đang đi đến phía sau trường thì một loạt tiếng ồn truyền tới, hình như là bạo động a. Cô gấp gáp tránh qua một bên, lúc này cô nhìn thấy một chàng trai anh tuấn trên người khoác một bộ đồng phục giống như kiểu đồ của cô theo phong cách nam sinh, tuy măc đồng phục học sinh nhưng vẫn không che được ánh hào quang của anh, nam thần ấy chính là nam chủ Hàn Mặc Vũ. Là ca sĩ và là một nhạc sĩ chuyên nghiệp có một lực lượng fan hùng hậu. Lúc này sung quanh anh là một tóp nữ sinh cùng nam sinh.

"Nam chính thứ tư xuất hiện rồi, theo những gì được biết thì anh ta hay lui tới phòng âm nhạc để nghĩ ngơi, không ngờ lại bắt gặp nữ chính đan đàn hát, dưới ánh nhìn của anh cô như một thiên thần nhỏ. Được rồi, vì tính mạng đành làm theo nữ chính vậy"

Nghĩ song cô rời đi. Dĩ nhiên là phòng âm nhạc rồi. Hình như cô đã quên gì đó thì phải không được ba giây cô gạt phanh nó đi. Tôi người nào đó mòn mõi nằm chờ phía sân sau trường.

Cô mở cửa ra nhìn vào, miệng há hốc. Phòng nhạc này quả là hoàng tráng, đẹp thật. Có một cây Piano màu đen đặt ở trung tâm, một chậu cây xanh đặt bên cạnh, ghế ngồi, Tivi để thư giản, thật là hoàn hão lúc trước cô cũng có mơ ước được sở hữu một căn phòng dùng để soạn nhạc và chơi nhạc, dù có đang ngủ cô cũng sẻ mỉm cười.Cô tiếng lại ngồi vào ghế tay lướt trên mặt đàn, không gian xung quanh từ yên tĩnh thì nay bỗng vang lên những âm thanh, thanh thúy khiến người nghe phải đắm chìm vào nó.

Lúc này cánh cửa lại mở ra nhưng người trong phòng không hề mảy may đến vị khách lạ mặt này, vẫn cứ tiệp tục bãng nhạc vẫn con dang dở cho đến lúc kết thúc

"Bốp bốp bốp" ba tiếng vổ tay quang lên cùng một lời khen.

-Cô đàn hay lắm.

Cô nhẹ nhàng xoay người mỉm cười nhìn anh khẻ gật đầu xem như chào hỏi.

-Cám ơn anh.

-Bài này rất hay, nhưng tôi chưa nghe qua bao giờ. Nó tên là gì vậy.

-Sing for you. Bài hát này được viết để gửi những gì mình muốn nói đến người mình yêu cũng có thể là một người bạn.

Cô mỉm cười nhìn ra cửa sổ khẻ mỉm cười đúng vậy, cô viết bài này để thể hiện tình cảm của mình cho anh, nhưng anh mãi sẻ không nhận được nó.

Anh nhìn cô mỉm cười nhìn ra cửa sổ như đang suy tư gì đò tim khẻ "thịch" bánh xe định mệnh lại lệch sang một hướng khác khỏi quỹ đạo bang đầu.

-Là cô viết sao.

-Đúng vậy.

-Cô sáng tác rất hay, tôi có thể mua lại nó hay không.

Không biết vì sao anh lại muốn mua bài hát này của cô.

Cô nhìn anh khẻ lắc đầu rồi lên tiếng.

-Xin lỗi bài này tôi không thể bán cho anh được.

-Vì sao? giá cả đối vời tôi không thành vấn đề.

Anh khẽ nhíu mày không ngờ lại có một ngày Hàn Mặc Vũ anh lại bị từ chối.

Cánh cửa lại một lần nữa mở ra Hoàng Kỳ Phong bước vào, tiếng đến gần cô đầu cúi xuống cách mặt cô 10cm khẻ mĩm cười giọng cười nguy hiễm lên tiếng.

-Bạn học Vũ, quên lời hứa với tôi để đến đây tán trai sao?

-Haha xin lỗi tôi quên mất. Chỉ là tôi muốn đến đàn thử bài hát mới thôi mà.

Anh không nói gì nữa cứ thế nắm tay cô kéo đi. Bỏ lại con người đang đứng phía sau bị bơ đẹp.

-Này bỏ tay ra đi. Tôi để quên hộp cơm với bảng soạn nhạc ở phòng nhạc rồi.

-Tôi đi với cô.

Ở trong phòng nhạc Hàn Mặc Vũ đang tức vì mình vừa bị người ta từ chối còn bị cho ra rìa nữa, tức tối đến bàn ngồi uống nước cho hạ hỏa thì thấy một hộp cơm cùng một quyển sổ. Đưa tay cầm lấy quyển sổ, khuông mặt anh đầy vẻ ngạc nhiên.

Những bài hát này thật lạ anh chưa nhìn thấy bao giờ. Với lại nó còn rất hay. Không ngờ cô ta lại tài năng như vậy. (Đương nhiên là hay rồi. những bài nhạc này đều được những nhạc sĩ nỗi tiếng thế giới viết ra mà. Xin nhắc nhở nhá. Ở thế giời này hoàn toàn khác thế giới thực, ở đây có những bài hát ở thế giới thực không có, ngược lại cũng vậy)

Lúc này cánh cửa lại được mở ra cô bước vào dựt lấy quyển sổ từ trên tay anh.

-Anh xem hêt rồi hả?

-Yên tâm tôi sẻ không cướp bản quyền đâu.

-Nếu anh có hứng thú với những bài nhạc của tôi thì có thề tìm tôi bàng bạc. Đây là danh thϊếp của tôi, bai bai.

Nói song cô cầm lấy hộp cơm trên bàng rồi quay đi.