Chương 8
Dạo 1 vòng quanh thành phố được một thời gian thì nhận ra trời đã tối, nghĩ phải quay về kẻo ba, mẹ, anh hai lo lắng. Chạy đến một khúc quanh thì cô cảm thấy rùng mình.Nơi đây thật tối a, một bên là vực sâu một bên là rừng cây, cây cỏ rậm rạp ít xe qua lại. Thú thật cô rất sợ ma a, cô cố lấy hết can đảm chạy thật nhanh về nhà thì không ngờ, trong lùm cây một cái bóng đen chạy vụt qua. RẦM, âm thanh va đập thật mạnh phát ra. Cô phanh gấp xe lại, cố gắng lấy bình tĩnh bước xuống xe, nội tâm gào thét.
"AAAAA chuyện gì đây làm ơn".
Tiến đến gần cái cục màu đen, nhìn kỹ thì cô ngay lập tức ngã phịch xuống đường, mặt tái nhợt lại hô hấp khó khăn, tay chân luống cuống" thiên a tôi đυ.ng người rôi"
-.....a...a..aanh...anh... chết...chết chưa. .... trả lời đi.... đừng có chết nha... tôi...t tôi không muốn ngồi tù đâu..n... này.
Cô dùng hết sức lực còn lại lết đến gần người đang nằm dưới đất, môi run run đưa tay lay hắn ta, chỉ mong hắn có một chút phản ứng gì đó chứng minh hắn chưa chết.
Bàn tay run run đưa lên mũi anh xem còn thở hay không, ngay lập tức cô rụt tay về. Khuông mặt càng tái nhợt, nước mắt rơi ra lã chã. Thật sự cô đang rất sợ.
-Không... không phải tại tôi... là anh....là do anh...tự nhiên sông ra ahuhu....huhu...tại sao anh lại đυ.ng vào xe tôi chứ... mẹ ơi ba ơi con phải làm sao đây....anh hai ơi giúp em với...huhu
Cô luống cuống khóc lóc, sợ hãi vò đầu bức tóc. Không biết mình phải làm gì, dù rằng người chạy đυ.ng vào xe cô là hắn. Nhưng nếu chỉ xây sát nhẹ có thể thương lượng, còn đằng này hắn ta chết rồi cô phải làm sao đây. Cuộc sống của cô, ước mơ của cô, hết rồi hết thật rồi.
Ở một góc nhỏ trong bụi cây có một đám người đang lấp ló ghì thầm gì đó:
-Hắn ta chết rồi. Hoàn thành nhiệm vụ, quay về thôi.
-Không ngờ lại may mắn có một chiếc xe lao đến, lần này không may cho cô gái đó rồi.
Sau những tiếng thì thầm bọn họ nhanh chóng rời đi.
Quay lại cô, cô vẫn còn hoãng sợ khóc lóc, thì bỗng thân thể người dưới đất khẻ nhúc nhích tay hắn đưa đến bắt lấy chân cô. Đương nhiên là cô càng hoảng hốt khóc càng to hơn.
-ĂAAAAAAAAAA LÀ DO ANH Đυ.NG VÀO XE TÔI KHÔNG PHẢI TẠI TÔI, ANH CHẾT RỒI THÌ ĐI ĐẦU THAI ĐI. ĐỪNG TÌM TÔI, TÔI PHẢI Ở TÙ RỒI NÊN ANH ĐỪNG ÁM TÔI HUHU.
- Cô có im ngay....không...không muốn ở tù....thì mau đưa tôi vào bệnh viện...
Nói song hắn ta lại gục mặt trên đường.
Cô nhanh chóng lấy lại ý thức, dù sao hoảng hốt cũng đủ rồi. Cô cũng đã trải qua 30 cái xuân xanh rồi đương nhiên cô có thể nhanh chóng bình tĩnh được.
-Anh chưa chết sao? may quá, không uổng công tôi thầm cầu nguyện.
Cô nhanh chóng đở hắn dậy đặt anh ta vào trong xe rồi nhanh chóng lao đi. Nếu còn chậm trễ cô thật sự phải ngồi tù a.
Dừng trước bệnh viện S lớn nhất nước nhanh chóng đăng kí giấy phẫu thuật giúp anh ta. Rồi nhanh chóng chạy đến phòng cấp cứu.
Lúc này đoàn bác sĩ phẫu thuật cũng chạy đến, dẫn đầu là nam chính Thẩm Dật Phàm.
-Bác sĩ Thẩm làm ơn tôi xin anh hãy cứu anh ta, cuộc sống của tôi đều phụ thuộc vào mạng sống của anh ta mà anh là người cứu anh ta nên cuộc sống của tôi mạng sống của anh ta đều nằm trong tay anh đấy.
Cô nói nhanh hết sức có thể không phanh lại.
-Em từ từ bĩnh tĩnh, em nói gì anh chã hiểu.
-Anh không cần phải hiểu đâu. Chỉ cần cứu được anh ta là được rồi.
-Giờ anh hiểu rồi, là em đυ.ng anh ta phải không.
Anh mỉm cười nhìn cô.
"Thôi ngay nụ cười kinh dị của anh đi"
-Nói nhiều như vậy anh không hiểu, không nói gì anh lại hiểu, anh kì lạ thật đó, nói chung là vậy đấy, anh nhất định phải thành công.
-Được anh biết rồi em yên tâm.
Nói song anh nhanh chóng đi vào phòng cấp cứu 1 tiếng rồi 2 tiếng cho đến tiếng thứ 4 cánh cửa phòng cấp cứu mở ra. Khuông mặt anh vì 4 tiếng đồng hồ phải tập trung phẫu thuật nên có phần mệt mỏi.
Cô nhanh chóng chạy lại nắm lấy tay anh, miệng thì luống cuống hỏi anh.
-Sao rồi thành công rồi đúng không.
Anh lắc đầu rồi nhìn cô đầy áy náy.
-Thiên Lam à, anh xin lỗi. Anh ta mất máu quá nhiều lại đưa vào cấp cứu quá chậm nên phẫu thuật không thành công.
Mặt cô tái nhợt đi tay chân run run, cô ngã phịch xuống đất nước mắt lã chã rơi ra."hết rồi, hết thật rồi"
-Thiên Lam à, em không cần phải lo lắng vậy đâu.
Anh ngối xuống nắm lấy hai bàn tay cô mỉm cười rồi nói tiếp.
-Thật ra á, anh thấy em hơi căng thẳng chỉ muốn đùa cho vui thôi, có vui không.
Khuông mặt cô hiện tại thật giống tắc kè hoa từ màu tái nhợt chuyển sang xanh, đến đỏ, rồi bây giờ là một màu đen ngắt. Dứt tay ra khỏi tay anh đưa tay lên.
"BỐP"
-VUI SAO ANH ĐÙA NHƯ VẬY LÀ VUI SAO. TÔI PHẢI CƯỜI SAO, TẠI SAO ANH LẠI CÓ THỂ QUÁ ĐÁNG NHƯ VẬY CHỨ. TÔI GHÉT ANH.
nói rồi cô chạy đi nước mắt vẫn không thể ngừng rơi.
"Lần này là thật sự song rồi, mình tát nam chính, đúng là giận quá hóa rồ mà"
Cô chạy đi không gian ở lại là một sự im lặng, không ai dám hó hé gì cả vì thật sự lần này anh sai rồi, là một người bác sĩ không nên đùa bỡn như vậy.
Anh đưa tay lên sờ má nơi có in 5 dấu tay của cô. "Anh thật sự lần này đùa hơi lố rồi"
--------------
Cô chạy ra khỏi bệnh viện ngồi vào trong xe, gục đầu vào vô lăng đôi vai bất giác run lên bần bật.
Reng....Reng....Reng.
Tiếng chuông điện thoại run lên cô thoáng giật mình, nhanh chóng đưa tay bắt máy.
-Alo
Do lúc nãy cô khóc hơi nhiều nên âm thanh hơi run và khang.
-Tiểu Lam em sao vậy, khóc sao. Đứa nào dám đυ.ng vào em, nói đi anh sử nó.
-Không có, em không sao. Chỉ là lúc nãy ngắm gió biển hơi lạnh, có vẻ cảm rồi.
-Bệnh rồi. Em đang ở đâu anh đến đoán.
Âm thanh của anh có phần gấp gáp cùng lo lắng, giống như nếu cô nói ra địa chỉ anh nhất định sẻ nhanh chóng có mặt trước mặt cô.
-Em không sao, em đang ở bệnh viện. Đã khám qua rồi, bác sĩ nói chỉ cảm nhẹ thôi, uống thuốc sẽ nhanh chóng khỏi anh đừng lo.
-Ừm. Em nhanh chóng về ba mẹ đang rất lo.
-Anh cứ nói ba mẹ em sẽ về ngay. Bye anh.
-Bye em.
Hiện tại cô thấy rất ấm áp, có người quan tâm như thế này cô thật sư rất hạnh phúc. Có lẽ cô nên cảm ơn Hứa Trác Tùng vì đã đưa cô đến đây.