Các Nam Chính Hãy Chờ Nữ Phụ Tôi Thu Thập

Chương 11

Chương 7
Mình mới đọc lại truyện thì phát hiện mình hay thay đổi tên các nhân vật quá. Do truyện này mình vừa nghĩ vừa viết, với lại nhiều nhân vật quá mình không nhớ tên các nhân vật hết được. Nhưng sai thì vẫn là sai nên mong các bạn đọc giả tha lỗi, thành thật xin lỗi.

( Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ)

----------------

Trong một căn phòng sơn màu trắng sáng có một cô gái nằm trên chiếc giường kingsize, đôi mắt xinh đẹp nhắm nghiềng có thứ nước trong suốt chảy ra, ô đang khóc.

Đôi mắt phượng mở ra nước mắt cứ theo đó chảy dài, cô đưa tay lên lau đi hàng nước mắt. Mày đẹp khẽ cau.

-Tại sao lại mơ đến chuyện này? Có thật sự anh ấy yêu mình không, không thể nào. Chính anh ấy đưa mình đến thế giới này, thì làm sao anh ấy yêu mình được. Nhưng có thật sự anh ấy cũng xuyên đến đây? Liệu giấc mơ này là thật? Mình phải tìm hiểu thêm về chuyện này mới được.

Reng....Reng....Reng.

Tiếng chuông điện thoại reo lên đánh tan chuyện suy nghĩ của cô, đưa tay bắt máy.

-Con nghe ba.

-Tiểu Lam, con qua phòng ba lấy sấp tài liệu ba đặt trên bàn, mang đến công ty giúp ba. Sẵng tiện ghé xem công ty chúng ta ra sao luôn a.

-Vâng. Con biết rồi. Con cũng muốn nhìn xem nơi ba và mẹ làm việc là nơi như thế nào a. Lát con sẽ đến chào ba, ba sáng tốt.

-Chào con. Sáng tốt con gái của ba.

Cô nhanh chóng vệ sinh cá nhân, mặc cho mình một cái đầm trắng. Tóc mượt dài được xõa ra gọn gàng, mang đôi giày cao gót màu đen, thêm một cái túi sách hồng phấn có nhãn hiệu channel.

Sang phòng ba cô, lấy sấp tài liệu được đặc gọn trên bàn. Cô tung tăng chạy đi.

--------------

Vũ Thị.

-Oa phòng làm việc của ba đẹp quá đi. (*0*)/

-HaHa nhìn con kìa, không ra giáng một vị tiểu thư gì hết.

Bà Trần Vãn Tình lên tiếng trách yêu cô.

Cô nắm lấy tay bà mặt cọ cọ vào tay bà giọng nũng nịu

-Ở đây chỉ có ba và mẹ thôi, thì cần gì phải cẩn thận hình tượng a~.

-Haizz được rồi được rồi. Đúng là chiệu thua con.

-Phòng làm việc của ba đẹp thật á. Con muốn ở trong này ngủ luôn.

-Phòng làm việc của ba chỉ làm cho con nổi hứng muốn ngủ thôi sao.

Ông Vũ Thiên Long nhướng mày nhìb cô cười cười.

-Làm sao có thể a, phòng của ba đẹp như này lại yên tĩnh nữa rất dễ tập trung làm việc a~ (^.^)

-Đúng thật là chẵng nói lại con.

---------------

Sau khi tạm biệt ba và mẹ cô đang trên đường về nhà thì đột nhiên nhớ ra. Xuyên đến đây lâu như vậy rồi, cô vẫn chưa biết hình dáng ở nơi đây méo mó ra sao, với lại cô cần phải mua vàu bộ đồ. Tủ đồ của cô hiện tại toàn là những kiểu quá hở hang, không trên thì dưới. Ngắn đến mức một cô bé 10 tuổi có thể mặc vừa. Còn cô tuy thân sát 16 tuổi nhưng linh hồn cô dù sao cũng là 30 mặc những kiểu đồ như vậy thật không thích hợp.

Cô dành 2 tiếng để đi vòng quanh thành phố, cảm thấy hơi đói nên ghé vào một quán ăn. Phong cách tiệm này tuy đơn giản mộc mạc nhưng không kém phần cao quý.

Cô ngồi vào bàn ăn cạnh cửa sổ một chiếc bàn nhỏ nhắn đặc trên đó là một cây hoa hồng xanh cắm vào một bình thủy tinh nhỏ dài. Một châu cây cảnh được cắt tỉa khéo léo được đặc sau ghế cô đang ngồi, ngồi một lát thì một chàn trai dễ thương bước ra nhìn khoảng chừng 15 16 tuổi. Ăn mặc rất gọn gàng, trên tay bưng một khay nhỏ có chứa một ly trà đá cậu ta cúi chào rồi đặc ly trà lên bàn đưa menu cho cô.

Cô nhìn sơ qua menu rồi nhìn anh mỉm cười.

-Cho tôi một bít tết một ly cam vắt. Cám ơn.

-Quý khách chờ một lát, sẻ có ngay.

Nói song cậu ta cúi chào rồi rời đi. Cô ngồi nhấp ly trà thỉnh thoảng ngân nga vài câu hát, lát sau một bít tết cùng xam vắt được mang ra, cô nhẹ nhàng đánh chén, tính tiền rồi rời đi.

Tiếp cục cuộc hành trình chiếc xe BMW màu đen lăng bánh trên con đường, lát sau dừng trước một tiệm thời trang có tên là AngLa. Cô đậu xe vào bãi đậu xe dưới tầng hầm rồi tiếng vào, mới bước vào ngay lập tức một cô nhân viên cuối chào rồi nhanh chóng giới thiệu cho co các mặt thời trang mới nhất.

Cô xem qua vài mẫu rồi đứng trước một bộ đầm màu hồng phấn được thiết kế tinh xão từng chi tiết. Dường như thấy cô đang quan tâm đến bộ đầm này, cô nhân viên tiến đến giới thiệu về bộ đầm.

-Tiểu thư thật tinh mắt, đây chính là sản phẩm mới nhất của chúng tôi, chiếc đầm này được chính tay chủ tịch chúng tôi Nam Cung Thần thiết kế. Được rất nhiều tiểu thư ưa chuộng cùng được những lời đánh giá cao.

-Tôi lấy nó, gói lại cho tôi.

-Xin tiểu thư chờ một lát.

-Khoang đã tôi muốn nó, xin lỗi vị tiểu thư này có thể nhường nó cho tôi không.

Có hai người bước đến một nam một nữ, cô gái lên tiếng ngăn hành động của cô nhân viên lại.

-Chị họ, chị cũng có hứng thú với bộ đầm này sao.

Cô gái mà cô kêu chị họ đương nhiên là nữ chủ Vũ Tuyết Liên. Cô quay lại mĩm cười nhìn cô ta, đương nhiên nụ cười này chỉ cố gượng gạo để giao tiếp thôi.

-A Thiên Lam thì ra là em à. Vậy thì hay quá chúng ta là chị em, nên em có thể nhường cho chị không.

Cô ta chẳng có tí ngạc nhiên nào cả vì cô ta đã thấy cô đang đứng ở đây,cô ta rụt rè nói nhìn cô, tay bám vào áo của người con trai. Cứ như là đang mách anh cô ăn hϊếp cô ta vậy. Dĩ nhiên tên con trai chính là Lãnh Hàn Phong.

Hành động này nếu như là thân chủ trước kia chắc chắn sẽ vô cùng đau lòng, ngay lập tức nhào vào tách hai người họ ra.

-A xin lỗi nha chị họ. Những thứ khác em có thể nhường cho chị nhưng những thứ mà em đang hứng thú tuyệt đối sẽ không nhường đâu.

Cô vừa nói vừa lia mắt nhìn anh, ý của cô quá rõ ràng. Cô chẵng có hứng thú với anh nữa và cô ta chỉ hưỡng những thứ cô đã sử dụng qua cà tuyệt không hứng thú nữa.

-Là vậy sao. Phong à thật sự em rất muốn nó.

Cô ta cười những chỉ gượng gạo thôi. Cô ta thông minh mà nên những ẩn ý đó cô ta hiểu.

Còn về Lãnh Hàn Phong thì nghe cô nói mặt anh đã đen như đít nối. Thấy cô ta làm nũng dai dẵng như thế này anh thấy rất phiền.

-Chúng ta tìm cái khác còn rất nhiều.

-Phong à.

-Anh rất bận.

-Em biết rồi.

Mặt cô ta đầy oán niệm nhìn cô.

-Bái bai chị họ, anh rễ.

Khi nghe đến hai từ anh rễ anh hơi khựng lại, anh chưa từng nghĩ sẽ nghe hai từ anh rễ này từ miệng của cô, nhưng anh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh rồi bước đi

Lúc này cô nhân viên tiến tới đưa gói đồ cho cô.

-Của tiểu thư.

-Cảm ơn.

Cô tiệp tục lựa thêm vài bộ đồ nữa rồi nhanh chóng thanh toán rời đi.