Chương 43: Đường về
Trong đình hóng gió, Triệu gia thái thái và Trần lão thái thái vẫnđang
nói
nói
cười cười,
nói
xong mấy câu truyện, thái thái Triệu gia
đã
đoán được tính nết của Trần lão thái thái.
Phó Vân Chương đúng là tốt
thật
đấy nhưng người mẹ này của y
thì
không
hay cho lắm. Mấy đứa con
gái
nhà bà đứa nào cũng được nuông chiều từ bé, chưa bao giờ phải chịu uất ức, tuy còn
nhỏ
mà
đã
tâm cao khí ngạo, làm sao có thể sống chung với người hẹp hòi như Trần lão thái thái.
Triệu gia thái thái suy nghĩ
một
lát, nâng ly trà lên nhấm
một
ngụm, lặng lẽ quan sát sắc mặt Trần lão thái thái qua khóe mắt. Tuy lão thái thái vẫn luôn nở nụ cười, rất cố gắng giả vờ hiền hòa nhưng nụ cười lại rất miễn cưỡng, lúc
nói
chuyện với tri huyện nương tử cũng lộ ra giọng điệu áp đặt.
Nha hoàn xung quanh trông rất căng thẳng, chỉ cần lão thái thái liếc qua
một
cái
đã
im bặt, từ đó có thể thấy được thường ngày lão thái thái quyết liệt đến thế nào.
Thái thái Triệu gia thầm thở dài
một
hơi, nếu
không
phải quan nhân nhất quyết muốn kết thân với Phó gia, sao bà lại phải
đi
chuyến này, cũng
không
biết bà chị chồng trong kinh sư kia rốt cuộc
đang
nghĩ cái gì, Phó gia chỉ là
một
gia đình bình thường, sao có thể xứng đôi với con
gái
Triệu gia? Dù Phó Vân Chương kia có là kỳ tài ngút trời
đi
nữa
thì
giờ mới chỉ là
một
cử nhân mới thi xong kỳ thi hương mà thôi, Triệu gia là tộc lớn tronng phủ Giang Lăng, dòng dõi thư hương, giờ chọn
một
người như thế làm con rể, quá thiệt thòi cho con
gái
Triệu gia rồi.
Nghe
nói
Phó Vân Chương tuấn tú nhã nhặn, nếu giờ y đỗ tiến sĩ
thì
may ra mới có thể xứng đôi với dòng dõi Triệu gia. Nhưng ai mà chắc chắn nổi y nhất định có thể có tên
trên
bảng vàng được cơ chứ? Mấy ngàn thí sinh mà cuối cùng vào đến kì thi đình cũng chỉ mấy trăm mà thôi, Triệu gia có truyền thông khoa cử như thế cũng chỉ có vài người đỗ tiến sĩ. Thầy dạy của các lão phu nhân, Triệu sư gia chẳng phải là
một
ví dụ sống hay sao?
Việc hôn nhân này
không
thể vội vàng hấp tấp được, để đó
nói
sau.
Triệu gia thái thái quyết định như thế, dù cho quan nhân
nói
như thế nào, bà
sẽ
không
tùy tiện gả con
gái
mình đến Phó gia chịu khổ. Nghĩ vậy, bà
không
còn
nói
chuyện bằng giọng điệu thân thiết như ban nãy nữa, tri huyện nương tử tìm mọi cách đón ý hùa theo lấy lòng, bà cũng chỉ mỉm cười đáp lễ,
không
mấy nhiệt tình, thi thoảng mới buông
một
hai câu đáp lại.
Tri huyện nương tử cũng nhận ra thái độ bà thay đổi nhưng cũng
không
hiểu
rõ
nguyên nhân nên chỉ có thể tiếp tục gắng sức hâm nóng câu chuyện.
“nói
chuyện mà
không
hợp nhau
thì
nửa câu cũng là còn nhiều” [1], Triệu gia thái thái
không
định ngủ lại huyện Hoàng Châu. Cúi đầu nhìn bóng sáng loang lổ dưới bóng trúc, bà mượn cớ phải ra bến tàu cho kịp thuyền về, mỉm cười
nói
lời cáo từ.
[1] Trích "Xuân nhật Tây Hồ ký tạ pháp - Tào Vận" của Âu Dương Tu.
Trần lão thái thái và tri huyện nương tử tích cực giữ khách nhưng thái thái Triệu gia
đã
quyết. Trần lão thái thái nhìn tri huyện nương tử khó hiểu, tri huyện nương tử cũng trả lại
một
ánh mắt ngơ ngác, Triệu gia thái thái tới bất ngờ,
đi
cũng bất ngờ, bà làm sao đoán đoán được ý định của người này.
Thế là họ đành phải đứng dậy tiễn người, nhìn theo bóng xe ngựa của Triệu gia thái thái và mấy vị tiểu thư Triệu gia
một
lúc lâu, cho tới khi xe rẽ ở góc đường,
không
thấy đâu nữa mới xoay người trở về.
Xe ngựa Triệu gia ra khỏi phố Đông Đại, Triệu gia thái thái mới thở phào
nhẹ
nhõm. Qua khóe mắt, bà nhìn thấy Triệu Thúc Uyển thẫn thờ, mỉm cười hỏi: "Uyển tỷ nhi, con làm sao thế?"
Nhị tỷ nhi Triệu gia chần chừ
một
lúc, dựa vào người mẹ mình,
nói
khẽ mấy lời vào tai bà.
Triệu gia thái thái mặt hơi đổi sắc, nhíu mày
nói: "Uyển tỷ nhi, con cầm đồ của tiểu nương tử Phó gia kia, sao
không
nói
với thẩm thẩm
một
tiếng?"
Nghe con
gái
kể, bà biết được cái
cô
bé gọi là
anh
tỷ nhi kia cũng
không
ở huyện Hoàng Châu, Triệu Thúc Uyển chưa được chủ nhân cho phép
đã
cầm văn thơ của người ta
đi, thế là quá lỗ mãng.
Triệu Thúc Uyển bĩu môi, nghèn nghẹn
nói: "Đấy là Phó Dung đưa cho con đấy chứ. Nàng ta
nói
nàng ta có thể đồng ý thay Phó Vân
anh, con
gái
Phó gia bọn họ đều nghe lời nàng ta hết. Hơn nữa nàng ta
đã
hỏi Phó gia lão thái thái rồi, lão thái thái cũng đồng ý. Thẩm thẩm,
không
hỏi mà lấy là trộm, con vẫn biết đạo lý này."
Nghe nàng
nói
chuyện này
đã
được Trần lão thái thái cho phép, Triệu gia thái thái thở phào, mặt cũng ôn hòa hơn, nhưng nghe thấy câu cuối mày lại nhíu lại, véo
nhẹ
lên chóp mũi Triệu Thúc Uyển, giận dỗi: "Con đấy, cái con bé này, thẩm thẩm nào có ý gì khác, chỉ sợ con quá hiếu thắng!"
Triệu Thúc Uyển nhíu mày, hừ lạnh: "Thẩm thẩm, con nuốt
không
trôi cục tức này. Con
gái
nhà chúng ta có gì
không
tốt, tại sao tam gia gia lại
không
chịu để mắt tới chúng con? Lại còn thiên vị
một
người ngoài như thế? Tam gia gia mới gặp Phó Vân
anh
kia
một
hai lần rồi cứ nhất định phải nhận người ta làm học trò, cha mẹ con xin tam gia gia nhiều lần như thế..."
Triệu gia thái thái im lặng, đưa mắt nhìn xung quanh, thấy mấy đứa con
gái
mình ngồi bên cạnh
không
nói
gì nhưng vẫn có thể được mấy đứa nó cũng
không
phục,
rõ
ràng là
đang
đồng ý với những gì Triệu Thúc Uyển
nói.
"Chuyện này
nói
ra rất dài, tam gia gia của con bao nhiêu năm nay vẫn luôn
không
chịu dạy học cho con
gái
trong tộc, thực ra là có nguyên nhân." Triệu gia thái thái dựa vào vách xe ngựa, trâm cài hoa cúc
trên
đầu bà cũng chuyển động theo
sự
nảy lên của xe ngựa, chuỗi ngọc
trên
trâm
nhẹ
nhàng đu đưa, vỗ về mái tóc, "cô
họ các con, chính là cái người trong kinh kia..."
Bà
không
nói
rõ
tên và thứ tự của người kia, lại tiếp, "Năm đó khi bà ấy xuất giá, nghe
nói
mẹ chồng mình ở Thẩm gia
không
thích con
gái
đọc sách nên
đã
đốt hết tất cả thơ từ tranh chữ mình từng làm khi còn trẻ. Sau khi gả vào Thẩm gia, bà ấy chỉ tập trung giúp chồng dạy con, mười mấy năm cũng
không
chạm vào sách vở
một
lần nào. Bà ấy còn tán đồng ý kiến của mẹ chồng rằng đọc sách là có hại, còn
nói
bà ấy hối hận hồi
nhỏ
đã
theo tam gia gia đọc sách, tuyên bố rằng về sau
sẽ
không
bao giờ dạy con
gái
Triệu gia học hành để sau này
không
bị người ta oán trách."
Nghe bà
nói
xong, các tiểu thư Triệu gia đều kinh ngạc, cả xe lặng ngắt như tờ, đến cả Triệu Thúc Uyển
đang
tức giận cũng
không
nói
nên lời. Bọn họ biết cái người trong kinh kia là ai, Triệu gia chỉ có
một
người phụ nữ ở kinh sư, đó chính là các lão phu nhân Triệu thị.
Triệu Thúc Uyển siết chặt khăn lụa trong tay, từ
nhỏ
người lớn trong nhà đều
nói
nàng giống người
cô
họ ở kinh sư, nàng lấy làm tự hào lắm.
cô
họ khi còn
nhỏ
nổi tiếng khắp phủ Giang Lăng vì tài năng hơn người, sau này lấy chồng lại luôn ở trong nhà. Nàng còn nghĩ đó là bởi
cô
họ bận việc nội trợ trong Thẩm phủ nên mới gạt sách vở qua
một
bên.
không
ngờ
cô
họ lại quyết tuyệt như thế, chỉ vì làm vui lòng mẹ chồng mà còn đốt hết thơ từ mình từng làm, còn phản bội lại người thầy dạy mình từ thuở vỡ lòng là tam gia gia.
“Nhưng ta mặc kệ.” Nàng gục đầu xuống, mím chặt môi, thầm nhủ. Tam gia gia khen Phó Vân
anh
nhiều thế mà lại chẳng khen nàng câu nào. Nàng nhất định phải so tài cao thấp
một
lần với người kia mới thỏa.
oOo
Mấy
anh
chị em Phó gia nấn ná ở phủ Võ Xương thêm mấy ngày, thăm thú khắp hang cùng ngõ hẻm, nhìn ngắm
sự
náo nhiệt của bến tàu, ăn hết các loại thức ăn từ nam chí bắc.
Hôm nay, thợ may mới mang xiêm áo mới tới phố Đại Triều, Phó tứ lão gia
nói
với Phó Nguyệt, Phó Quế và Phó Vân
anh, hai ngày sau
sẽ
khởi hành về lại huyện Hoàng Châu.
Huyện Hoàng Châu chẳng náo nhiệt phồn hoa bằng phủ Võ Xương, trong huyện chỉ có mấy cái đường lớn,
đi
dạo khắp trung tâm huyện thành cũng mất chưa đến
một
canh giờ, các đồ bán trong các cửa hàng cũng
không
đa dạng phong phú bằng trong phủ Võ Xương.
Nhưng chỉ cần nghĩ tới sắp được về nhà, mấy chị em Phó Nguyệt vẫn vô cùng vui vẻ, đến cả Phó Vân Khải và Phó Vân Thái cũng nhảy cẫng lên hoan hô.
Trước khi
đi, Phó Vân Chương lại đưa Phó Vân
anh
đi
Trường Xuân Quan lần nữa.
Lần này giam viện đạo trưởng lại
không
ở trong quan, người tiếp khách
nói
đạo trưởng
đã
đi
Sở Vương phủ bắt mạch cho thế tử của Sở Vương.
Thế tử là đứa con Sở Vương mãi tới khi về già mới có được, từ
nhỏ
đã
ốm yếu bệnh tật. Sở Vương lớn tuổi,
không
thể có thêm con, chỉ có thể có
một
đứa con là thế tử. Nếu đứa con bảo bối này bất hạnh qua đời, theo quy củ, Sở Vương
sẽ
phải quay về kinh thành. Sau này
sẽ
có con cháu khác của hoàng thất được ban cho đất phong này. Bởi vậy
không
chỉ Sở Vương
yêu
quý đứa con này, toàn bộ Sở Vương phủ đều cung phụng thế tử như bồ tát sống. Thế tử lớn lên trong vòng tay của đám phụ nữ trong vương phủ, trước tám tuổi hầu như chưa bao giờ đặt chân xuống đất, cơm bưng nước rót, áo mặc cũng có người hầu, chẳng trách thân thể càng ngày càng yếu đuối, thường xuyên nhiễm bệnh.
Phó Vân Chương
nói
lời cảm tạ với người tiếp khác, dẫn Phó Vân
anh
đi
bái kiến
một
vị lão đạo khác trong quan, nhờ lão đạo bắt mạch cho Phó Vân
anh.
Các đạo trưởng ở Trường Xuân Quan thường chăm sóc cho những người quyền quý trong phủ Võ Xương,
không
tiếp người ngoài, luyện đan và khám bệnh là sở trường của bọn họ.
Phó Vân Chương
không
cần những thứ đan dược kia, chỉ muốn hỏi xem Phó Vân
anh
có bị bệnh gì
không.
Phó Vân
anh
nghĩ mãi cũng
không
hiểu tại sao Phó Vân Chương lại cố chấp như thế, nàng thậm chí nghi ngờ
không
biết có phải y
đã
phát
hiện
ra gì khác thường rồi hay
không.
Nhưng cách Phó Vân Chương quan tâm
không
có chút giả dối nào, y chỉ lo nàng
sẽ
bị bệnh như lần trước.
Nàng
không
thể
không
thề thốt năm lần bảy lượt, "Nhị ca, nếu muội bị bệnh...
không, nếu muội thấy người mình có gì
không
thoải mái, nhất định
sẽ
nói
ngay với nha hoàn. Lần trước chỉ là sơ sẩy thôi mà."
Khóe miệng Phó Vân Chương hơi cong lên, hướng mắt về bóng cây trước hành lang, ngẩn ra thất thần.
Bịch
một
tiếng,
một
tiểu đạo sĩ
đang
đứng
trên
cọc gỗ bỗng rơi xuống, cả người dính toàn bùn đất. Các đạo sĩ trong viện cười ngặt nghẽo. Tuy bọn họ tu đạo từ
nhỏ
nhưng giờ tuổi vẫn chưa lớn, ngoài quần áo mặc
trên
người, trông cũng
không
khác gì những thiếu niên sống bên ngoài quan.
Phó Vân Chương mỉm cười, nắm tay Phó Vân
anh, dắt nàng ra khỏi đạo quan.
oOo
Lúc về, cả nhà vẫn
đi
thuyền.
Trước lúc xuất phát, những thư sinh thân thiết với Phó Vân Chương còn ra tận bến tàu tiễn y, bọn họ đứng trước
một
quán ăn bịn rịn chia tay. Bỗng mười mấy gia đinh đầu mang khăn lưới, thân mặc áo ngắn
đi
về phía họ, tay khiêng bảy tám sọt chứa đầy trái cây và đặc sản địa phương. Những người này
đi
thành hai hàng, tạo thành
một
con đường ở giữa,
một
công tử người mặc đạo bào màu đen, eo đeo đai lưng lụa, tay cần quạt bước ra, mỉm cười chắp tay chào hỏi Phó Vân Chương.
Bến tàu tấp nập người
đi
kẻ đến nhưng mọi người vẫn nhận ra người vừa tới là Chung Đại Lang. Xung quanh nghe như có tiếng hít vào đầy sợ hãi.
Chu Đai Lang
không
thèm để ý tới
sự
bàn tán của những người xung quanh, cười
nói
với Phó Vân Chương hẹn hội văn lần sau gặp lại.
Phó Vân Chương cũng mỉm cười đồng ý.
Phó tứ lão gia sắp xếp chỗ ở
trên
thuyền cho thợ thủ công chuyên về ươm tơ từ phía nam tới xong, đưa mấy chị em Phó Nguyệt lên thuyền trước, nghe gã sai vặt
nói
Chung Đại Lang tới cũng vội vã rời thuyền tới
nói
chuyện mấy câu.
Phó Nguyệt và Phó Quế đứng
trên
boong, tò mò nhìn về phía họ.
Phó Vân Khải và Phó Vân Thái bên cạnh lẩm bẩm oán giận Chu Đại Lang.
"Đại công tử Chung gia trông đàng hoàng đĩnh đạc thế kia mà hóa ra lại là người như vậy." Phó Nguyệt
thì
thầm.
Phó Quế che
một
tay
trên
trán, nhìn về phía đám người trước bến tàu
nói: "Công tử trong các gia đình giàu có đều thế cả.
hắn
chẳng phải
đã
nhận lỗi với nhà chúng ta rồi sao? Muội cảm thấy
hắn
không
xấu."
Phó Vân Khải và Phó Vân Thái nhìn nhau rồi liếc mắt khinh thường.
Tới tận khi Phó tứ lão gia và Phó Vân Chương lên tới thuyền,
trên
bờ vẫn vang lên tiếng
nói
của Chung Đại Lang.
Công tử nhà giàu ngang ngược vô lý, đánh chết người cũng vô cảm,
không
chút hối hận. Nhưng nếu bọn họ
đã
muốn kết bạn với ai
thì
lại vô cùng nhiệt tình, hơn nữa còn
không
bao giờ cưỡng ép người ta phải nhận, làm người khác chẳng thể chê trách gì được, thậm chí còn cảm kích
không
thôi, nếu như từ chối họ còn có khi còn có cảm giác tội lỗi nữa là đằng khác.
Giờ đến Phó tứ lão gia cũng còn phải nhìn Chung Đại Lang bằng con mắt khác rồi. Ban đêm, thuyền Phó gia đỗ lại ở bến tàu, lúc mấy chú cháu
anh
chị em ngồi quây quần quanh bàn ăn, ông cứ nhắc tới Chu Đại Lang mấy lần,
nói
gã đó quả nhiên giống như người ta đồn, là người có chí khí, kết bạn cũng đáng.
Ăn xong, Phó Vân
anh
quay lại khoang thuyền, Phương Tuế pha nước ấm hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu.
Bóng đêm đặc quánh,
không
trăng cũng
không
sao, từng đợt gió lạnh lẽo quét qua mặt sông, dù có đóng cửa sổ lại vẫn có thể cảm nhận thấy gió len qua từ khe hở lùa vào phòng, đến cho ngọn lửa
đang
cháy
trên
cây nến
trên
bàn cũng run rẩy.
Phó Vân
anh
ngồi chong đèn đọc sách nhưng ánh nến lay động quá nhiều nên chỉ chốc lát sau, mắt nàng
đã
cay xè mệt mỏi, nàng xoa xoa hốc mắt, đứng dậy chuẩn bị
đi
ngủ.
Lúc này bên ngoài bỗng có tiếng bước chân dồn dập vọng vào. Dường như có
không
ít người
đang
chạy
đi
chạy lại
trên
boong, khắp nơi đều vang lên tiếng người ồn ào náo động.