Chương 42: Lấy trộm
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Quay về phố Đại Triều, người gác cổng ra đón họ vào nhà, thông báo: "Chung gia lại vừa mang mấy thứ sang đây tặng, có đồ ăn đồ dùng, còn có hai con lừa, hai con la."
Trong viện,
trên
đường
đi
còn mấy cái sọt tre chưa mang vào hết, trong sọt đầy ắp rau quả tươi, mấy bình rượu trái cây, còn cả hai tảng thịt lợn.
Quản
sự
đang
đứng trước hành lang chỉ đạo người hầu kẻ hạ trong nhà khiêng quà vào trong, cười như được mùa. Phó gia lần này mất
một
con lừa, bị uất ức
một
phen nhưng tính ra
thì
vẫn có lợi,
không
thiệt thòi gì. Hơn nữa đại công tử Chung gia quý mến nhị thiếu gia như thế, sau này Phó tứ lão gia làm ăn ở phủ Võ Xương này
thì
còn sợ ai chèn ép nữa?
"Nhị thiếu gia, mới có người từ huyện Hoàng Châu tới, là
một
vị tướng công họ Khổng,
nói
là tìm thiếu gia. Khổng tướng công hình như có việc gì gấp, sang phố Cống Viện, người bên đó
nói
thiếu gia ở bên này, Khổng tướng công lại tìm tới đây. Quan nhân
đang
uống trà với Khổng tướng công."
Quản
sự
chạy xuống bậc thềm, vừa giúp đỡ bê cái này nhấc cái kia vừa
nói.
Phó Vân Chương ừ
một
tiếng rồi
đi
ra chính đường tìm Phó tứ lão gia và Khổng tú tài.
Trời nóng, Phó Vân
anh
mướt mải mồ hôi, tuy vẫn dùng sa mỏng che mặt nhưng gương mặt vẫn bị nắng chiếu đến đỏ bừng nên trở về trong viện rửa mặt chải đầu.
Phó Nguyệt và Phó Quế kéo nhau tới tìm nàng
nói
chuyện quần áo váy vóc.
Nàng gỡ tóc rồi chải lại
một
lần nữa, vấn thành
một
búi tóc đơn ốc, thay
một
chiếc áo cổ chéo bằng lụa mỏng Hàng Châu thêu hoa văn hoa rơi nước chảy [1] và váy điệp màu vàng rồi mới
đi
ra từ sau tấm bình phong, uống mấy ngụm nước ô mai mà Phương Tuế mới lấy từ nhà bếp lên, ngồi
nói
chuyện phiếm với hai chị họ.
[1] Hoa văn gồm
một
cây hoa (hoa mai, hoa mẫu đơn, v.v…) bên dòng nước.
Trước hành lang, màn trúc buông hờ, ánh nắng xuyên qua những khe hở
trên
cửa sổ tạo thành
một
mảng sáng mông lung. Trong phòng, ánh sáng có phần ảm đạm.
Phương Tuế và Chu Viên mở cửa sổ ra, gió mát ùa vào xua tan cơn nóng trong phòng.
Mấy
cô
bé
đang
nói
chuyện say sưa
thì
ngoài hành lang bỗng vang lên tiếng bước chân,
một
nha hoàn vội vàng chạy vào phòng, thở hổn hển, "Ngũ tiểu thư, quan nhân gọi tiểu thư tới chính đường ngay."
Nha hoàn nhấn mạnh chữ "ngay".
Phó Quế và Phó Nguyệt nhìn nhau, đứng dậy
nói: "anh
tỷ nhi, tứ thúc tìm muội có việc, muội
đi
đi. Tỷ với Nguyệt tỷ nhi về phòng đây."
Phó Vân
anh
bảo Phương Tuế đưa hai chị họ ra ngoài, thầm nghĩ có Khổng tú tài ở đây,
không
thể mặc quần áo mỏng thế này ra gặp khách nên đành phải thay
một
bộ đồ đơn giản thường dùng rồi
đi
ra chính đường.
Chính đường im phăng phắc, trong ngoài phòng đều
không
có người đứng hầu, Phó tứ lão gia
đã
bảo bọn họ ra ngoài, trong phòng chỉ còn có Khổng tú tài và Phó Vân Chương.
Thấy Phó Vân
anh
tới, Phó tứ lão gia bảo Phương Tuế và Chu Viêm
đang
theo sau nàng
đi
ra ngoài. Đợi hai nha hoàn
đã
đi
xa, ông mới khẽ
nói: "anh
tỷ nhi, trong nhà có chút chuyện."
Phó Vân
anh
không
nói
gì, nhìn Khổng tú tài
đang
ngồi bên cạnh, làm
một
cái lễ vạn phúc với
hắn.
Khổng tú tài đứng dậy đáp lễ, mặt có vẻ lúng túng, "Vân Chương,
anh
tỷ nhi, chuyện này
nói
cho cùng là do ta sơ sẩy."
hắn
chậm rãi kể
rõ
ngọn nguồn: Khi Phó Vân Chương rời huyện Hoàng Châu
đã
nhờ Khổng tú tài giúp y chép lại mấy quyển sách trong thư phòng. Khổng tú tài hay tới ăn nhờ ở đậu, mượn sách đọc, nên đồng ý ngay. Ban ngày
hắn
chép sách, ban đêm đọc sách tới mức mệt phờ nên thường ngủ lại trong phòng dành cho khách cạnh thư phòng của Phó Vân Chương. Đêm đó
hắn
đi
ngủ muộn, đặt lưng xuống là ngủ
một
mạch tới tận trưa ngày hôm sau. Lúc vào thư phòng lại gặp Phó Dung từ bên trong
đi
ra, trong tay áo hình như còn giấu thứ gì,
hắn
có cảm giác
không
hay liền ngăn Phó Dung lại hỏi thử.
Phó Dung lấy
một
cây bút ra,
nói
nàng ta chỉ tới thư phòng mượn bút,
không
động vào sách vở của Phó Vân Chương.
Khổng tú tài dù sao cũng chỉ là khách, Phó Dung mới là tiểu thư Phó gia, hơn nữa nam nữ khác biệt,
hắn
cũng
không
dám hỏi nhiều, chỉ có thể trơ mắt nhìn Phó Dung
đi
ra ngoài.
Phó Vân
anh
nghe tới đó cũng
đã
đoán ra phần nào, hỏi thẳng: "Tỷ ấy lấy cái gì?"
Khổng tú tài ngập ngừng, theo bản năng quay sang nhìn Phó Vân Chương.
Phó Vân Chương mặt mày lãnh đạm,
không
nói
gì, chỉ khẽ gật đầu.
"Ta
đã
kiểm tra cẩn thận mấy lần, đúng là nàng ta
không
động vào đồ của Vân Chương..." Khổng tú tài nhăn nhó,
không
biết giải thích thế nào.
"không
động vào sách vở của nhị ca... Vậy là, tỷ ấy lấy mấy thứ muội viết
đi
rồi?" Phó Vân
anh
mặt
không
đổi sắc, hỏi
một
câu, cũng
không
chờ Khổng tú tài trả lời, lại hỏi tiếp, "Tất cả luôn à?"
Khổng tú tài gật đầu, "Đến cả bức Đoan Ngọ tức cảnh đồ muội vẽ nàng ta cũng lấy
đi."
Phó tứ lão gia cau mày, mở miệng định
nói
gì, khóe mắt liếc nhìn Phó Vân Chương, thấy y
không
có ý định lên tiếng, nghĩ
một
lúc liền cắn răng nuốt mấy lời mắng chửi kia lại.
Phó Vân
anh
trầm tư
một
lát, khóe miệng khẽ cong lên, "Có ai tới Phó gia sao?"
Phó Dung
không
đi
học,
sẽ
không
tự nhiên lấy trộm văn thơ của nàng. Trừ phi có người khác khuyến khích, hoặc là có vị khách quan trọng nào đến Phó gia, Phó Dung vô tình tiết lộ cho người ta chuyện nàng theo học Phó Văn Chương, khiến họ tò mò nên mới khuyến khích Phó Dung lấy trộm tranh chữ
(tranh và chữ)
của nàng ra để họ xem cho vui.
Khổng tú tài giật mình, lại nhìn về phía Phó Vân Chương.
Phó Vân Chương
không
nói
một
lời, sắc mặt
đã
ôn hòa hơn khi nãy
một
chút,
trên
môi thoáng nở nụ cười, có vẻ như quyết tâm để Phó Vân
anh
tự xử lý việc này.
Xem ra Vân Chương muốn bồi dưỡng
anh
tỷ nhi như học sinh của mình
thật... Khổng tú tài
không
nhìn y nữa, lấy lại bình tĩnh, biết rằng về sau bản thân
hắn
sẽ
không
thể nào trêu chọc
anh
tỷ nhi như trêu trẻ con nữa, thành
thật
trả lời: "Tri huyện nương tử
(vợ của tri huyện)
tới thăm lão thái thái, dẫn theo
một
vị tiểu thư họ Triệu, nghe
nói
là cháu
gái
của Triệu sư gia, thân phận cao quý, tri huyện nương tử là người lớn nhưng lại rất tôn trọng nàng ta."
Phó Vân
anh
chợt hiểu ra.
Vậy
thì
chuyện cũng
không
khó đoán, Triệu sư gia thích kể lể, sau khi về Triệu gia thuận miệng nhắc tới nàng, rất có thể còn khen mấy câu, làm cho vị Triệu tiểu thư kia
không
phục, lúc tới Phó gia lại cố ý nhắc tới tên nàng. Phó Dung muốn lấy lòng Triệu tiểu thư nên nhất định có gì cũng tuôn ra hết, thậm chí còn lấy trộm tranh chữ của nàng ra ngoài cho Triệu tiểu thư xem.
Phó tứ lão gia bực mình hừ lạnh
một
tiếng, "Ta tuy
không
đọc sách nhưng cũng biết văn chương trong chốn khuê phòng là
không
thể tùy tiện đưa ra ngoài, Dung tỷ nhi tính toán cái gì mà lại có thể lấy trộm văn thơ
anh
tỷ nhi viết mang ra cho người ngoài xem!"
Triệu gia là gia đình nề nếp, các tiểu thư
không
thể ra khỏi nhà
một
mình, tiểu thư Triệu gia chắc chắn là đến huyện Hoàng Châu cùng người lớn trong nhà. Nếu Triệu tiểu thư đem tranh chữ của
anh
tỷ nhi cho
anh
em nhà nàng ta xem... Tuy chưa tới mức làm ảnh hưởng tới thanh danh của
anh
tỷ nhi nhưng cũng chẳng hay ho gì, càng nghĩ Phó tứ lão gia càng bực mình.
"Tứ thúc,
không
sao đâu."
Phó Vân
anh
điểm lại những thứ mình
đã
viết trong đầu
một
lần, trừ bài văn biền ngẫu phỏng theo bài văn của Triệu sư gia kia, cũng chỉ còn những ghi chép về những điều nàng tâm đắc khi đọc sách hằng ngày,
không
có gì bí mật nên bình thản
nói: "trên
tranh chữ của con đều ký tên cả rồi."
Phó tứ lão gia nhăn nhó, "Thế càng khó lường hơn! Lại còn để cho bọn họ biết cả tên con rồi còn gì?”
Phó Vân
anh
mỉm cười, trao đổi
một
ánh mắt với Phó Vân Chương, cả hai người đều tự hiểu trong lòng mà
không
ai
nói
gì.
oOo
Huyện Hoàng Châu.
Triệu gia thái thái, người từ trước đến nay vẫn khinh thường huyện Hoàng Châu, gọi đây là "nơi thâm sơn cùng cốc, thô tục nhà quê", bỗng nhiên chủ động tới thăm, khiến tri huyện nương tử vừa mừng vừa sợ, vội vàng chuẩn bị đủ loại món ngon tiếp đãi.
Sau
một
hồi
nói
chuyện với Triệu gia thái thái, tri huyện nương tử nhận ra người đối diện chẳng phải đến để gặp mình, suy nghĩ
một
hồi liền đề nghị tới Phó gia ngắm hoa.
Phó gia
không
có hoa viên nhưng Phó gia lại có
một
vị cử nhân trẻ tuổi tài năng và nhân phẩm đều xuất chúng.
Triệu gia thái thái tươi cười, thuận đà đưa đẩy, đồng ý với đề nghị này.
Trần lão thái thái nghe tri huyện nương tử
nói
Triệu gia thái thái tới từ Triệu gia ở phủ Giang Lăng,
một
gia tộc sản sinh ra rất nhiều cử nhân, nên cũng
không
dám để khách chờ lâu, mặt trời vừa mọc tỉnh giấc, tự mình ra đón ngoài cửa viện.
Triệu gia thái thái rất thân thiện vừa vào đến trong viện
đã
cầm tay Trần lão thái thái, luôn miệng khách sáo: "không
dám,
không
dám."
Đáy mắt tri huyện nương tử sáng lên, thầm nghĩ: Triệu gia người ta như thế, chưa bao giờ bày tỏ ý muốn kết giao với người huyện Hoàng Châu, Triệu gia thái thái còn vô cùng kiêu ngạo, luôn luôn coi thường bọn họ. Hôm nay là mặt trời mọc đằng tây chăng?
Mà dù nghĩ thế nào
thì
nghĩ, nụ cười
trên
mặt bà vẫn tươi như hoa nở.
Hai bên chào hỏi qua loa
một
hồi, Trần lão thái thái và Triệu gia thái thái đều cảm thấy người đối diện cũng tạm được, ít ra là có thể
nói
chuyện được.
Trà cũng
đã
uống, chuyện cũng
nói
đôi câu, chiếc bàn trong phòng khách giờ
đã
đầy ắp sơn hào hải vị.
trên
bàn ăn, người lớn người này gắp cho người kia, người kia mời người này nếm thử món nọ món kia. Tan tiệc, mọi người lại ra đình hóng gió tiếp tục trò chuyện.
Mấy tiểu nương tử đương nhiên làm gì có hứng thú với mấy câu chuyện của người lớn, cũng
không
thể ngồi yên
một
chỗ nên kéo nhau
đi
ra bên cạnh hồ câu cá, chọi cỏ gà [2].
[2] Trẻ em tìm những cọng cỏ có nốt sần do những bẹ lá tạo thành dưới tác động của sâu ký sinh để làm "gà". Những cọng cỏ được "chọi" nốt sần vào nhau, nốt sần nào bị đứt rời ra
thì
coi như "gà" thua. Trò chơi có thể chỉ gồm hai đứa trẻ "chọi" tay đôi hoặc nếu có nhiều người chơi hơn
thì
thi đấu luân phiên, bên thắng được quyền chơi tiếp. Sau khi chơi, những nốt sần được bóc ra và nếu cọng cỏ đủ già
thì
có thể thấy con sâu do ấu trùng
đã
kịp phát triển thành. (Nguồn: Wikipedia)
Phó Dung là con
gái
duy nhất của đại phòng nên ra mặt tiếp đón mấy vị tiểu thư Triệu gia.
Lúc đứng chờ khách với Trần lão thái thái ở cửa, nàng ta trông
thật
e dè lễ độ, cứ nghĩ là cùng lắm cũng chỉ là
một
lần gặp mặt xã giao bình thường.
Nào ngờ, sau khi gặp các vị tiểu thư Triệu gia, nàng ta lại càng lúc càng cảm thấy khó chịu.
Có người
anh
trai là Phó Vân Cương, nàng ta
đã
quen với việc các tiểu nương tử trong huyện thường xuyên tâng bốc nàng ta, tâng bốc đến độ nàng ta dần tự nghĩ mình ở
một
tầm cao khác, cho rằng bản thân mình là tiểu nương tử nổi bật nhất trong huyện,
không
ngờ núi cao còn có núi cao hơn, đứng cạnh các tiểu thư Triệu gia, nàng ta thấy mình chẳng khác gì cỏ dại, chỉ thiếu nước trở thành bùn đất luôn rồi.
Trang phục, trang sức của các vị tiểu thư Triệu gia về cơ bản cũng chỉ giống nàng ta thôi, thậm chí vải vóc có khi còn chẳng bằng, nhưng mà từng động tác cử chỉ của bọn họ lại nhã nhặn lịch
sự
một
cách tự nhiên,
không
hề gượng ép, cái này nàng ta học thế nào cũng
không
học được.
Nàng ta vừa chán nản vừa thất vọng, nào còn cái vẻ dương dương tự đắc trước đây mỗi khi diễu võ dương oai trước mặt các chị em trong tộc nữa. Tiểu thư Triệu gia
nói
cái gì nàng ta cũng tin, bảo nàng ta làm gì
thì
nàng ta cũng làm. Nàng ta cũng muốn trở thành thiên kim tiểu thư như mấy tiểu thư Triệu gia!
Vì thế, khi tiểu thư
nhỏ
tuổi nhất của Triệu gia, cửu tiểu thư Triệu Thúc Uyển ám chỉ rằng nàng ấy muốn xem tranh chữ của Phó Vân
anh, Phó Dung
không
cần nghĩ ngợi gì
đã
đồng ý luôn.
Người trong Phó gia ai chẳng phải nghe lời nhị ca ca, nhị ca ca nghe lời mẹ, mà mẹ
thì
nghe lời nàng ta. Phó Vân
anh
chỉ là
một
đứa trẻ
không
cha, chỉ biết dựa vào chú ruột sống qua ngày. Đây cùng lắm chỉ là Triệu Thúc Uyển bảo nàng ta lấy tranh chữ của Phó Vân
anh. Kể cả nàng ta có lấy
đi
tất cả đồ đạc của Phó Vân
anh
đưa cho Triệu Thúc Uyển, Phó Vân
anh
cũng chỉ có thể ngoan ngoãn đồng ý.
Nàng ta
không
biết chữ, nhưng nàng ta biết nét chữ của Phó Vân Chương và Phó Vân
anh
khác nhau. Đuổi nha hoàn trong phòng ra ngoài, nàng ta nhanh chóng tìm được tranh chữ của Phó Vân
anh, bọc thành
một
bọc, giấu vào trong tay áo rồi mang ra khỏi thư phòng, đưa ra bên hồ.
Bấy giờ, mấy đứa nha hoàn
đang
ngồi thành
một
vòng dưới bóng cây chọi cỏ gà, thi thoảng lại rộ lên tiếng cười vui vẻ.
Đại tỷ nhi, nhị tỷ nhi, tam tỷ nhi và cửu tiểu thư Triệu gia
đang
tựa vào lan can bằng đá cười
nói, cần câu trước mặt vẫn bất động. Bọn nha hoàn túm tụm xung quanh, bung dù, quạt mát, dâng trà lạnh cho các tiểu thư.
Bỗng
một
thiếu nữ khuôn mặt thanh tú, dáng người mảnh khảnh, mặc áo cân vạt đỏ hồng thêu đỗ quyên phối với váy mã diện trắng thêu hoa, eo đeo hoàn bội bảy dây chỉ vào cần câu của mình, reo lên: "Giật! Giật
đi
kìa!"
Những người khác cũng xúm lại xem, nha hoàn khẽ nâng cần câu lên rồi bật cười, "Uyển tỷ nhi đừng nóng vội."
Mấy tiểu thư xung quanh đều bật cười, trêu chọc Triệu Thúc Uyển, "Hôm nay muội hét lên mấy lần rồi đấy, mà có lần nào có cá
thật
đâu?"
Triệu Thúc Uyển bĩu môi, mắng nha hoàn: "rõ
ràng là ta nhìn thấy cần câu động đậy mà, ngươi phải cẩn thận chứ, đừng để cá chạy mất!"
Nha hoàn cũng
không
dám cãi lại, gật đầu thưa vâng.
Phó Dung thấy thời cơ
đã
đến, bước lên vài bước, giơ
một
xấp giấy
thật
dày lên quơ quơ, "Mấy vị tỷ tỷ lại đây xem này."
Triệu Thúc Uyển khẽ cau mày, giật lấy tập giấy trong tay nàng ta, lật ra từng tờ ra xem. Từ
nhỏ
nàng
đã
theo người lớn trong nhà đọc sách, tự xưng là tài năng hơn người, chị em trong tộc
không
ai bằng nàng. Người lớn trong tộc vẫn thường khen rằng trong các tiểu nương tử trong tộc, chỉ có nàng là giống các lão phu nhân Triệu thị ở kinh sư nhất.
Nàng biết thừa người lớn trong nhà đều thiên vị mình nhưng vẫn
không
khỏi dương dương tự đắc. Ai ngờ khi nàng bái sư, thái gia khác chi - thầy dạy của
cô
cô
Triệu thị - Triệu sư gia lại từ chối nhận nàng làm học sinh!
Triệu sư gia là người cẩu thả, tùy tiện, rất ít khi quan tâm chuyện trong tộc, người trong tộc cũng
không
làm gì được ông ấy. Vẫn
nói
trâu
không
uống nước
thì
phải ấn đầu nó xuống, nhưng đầu của Triệu sư gia
thì
làm gì có ai dám ấn.
Triệu Thúc Uyển ấm ức
đã
lâu nhưng Triệu sư gia là người lớn, nàng
không
làm gì được. Thế mà Triệu sư gia tới huyện Hoàng Châu
một
chuyến trở về lại tấm tắc khen
một
tiểu nương tử khác họ
không
biết chui ở đâu ra, hơn nữa đòi làm thầy người ta lại còn bị người ta kiên quyết từ chối.
Cảm giác mất mát khi bị Triệu sư gia từ chối khi còn bé lại cuộn lên trong lòng, dần dần biến thành cảm giác ghen tỵ phẫn hận mãnh liệt, lần này nghe
nói
thẩm thẩm định tới huyện Hoàng Châu, Triệu Thúc Uyển làm nũng mãi cuối cùng cũng được đưa
đi
cùng.
Nàng muốn xem tiểu nương tử Phó gia kia rốt cuộc là thần thánh phương nào!
Mấy tiểu thư Triệu gia xúm lại quanh Triệu Thúc Uyển, đọc từng trang giấy tràn ngập chữ còn chưa kịp đóng thành quyển kia với nàng.
Đại tỷ nhi Triệu gia cười
nói: "Đều là do ngũ muội muội nhà các ngươi viết đây sao? Hiếm có đấy, có khi nào nàng ấy cũng giống như Uyển tỷ nhi lúc
nhỏ?"
Nhị tỷ nhi Triệu gia liếc qua Triệu Thúc Uyển, thấy mặt Triệu Thúc Uyển
đã
xanh mét, vội vàng đánh mắt ra hiệu cho chị mình.
Triệu Thúc Uyển kiêu ngạo, tự ái,
không
chịu được người khác hơn nàng cái gì. Các tiểu thư Triệu gia đều hiểu
rõ
tính nết nàng.
Thấy bàn tay
đang
cầm tập giấy viết của
cô
em họ này run lên nhè nhe, gân xanh
trên
mu bàn tay cũng nổi lên, ngón tay trắng bệch ra, đại tỷ nhi Triệu gia cũng đoán được em họ
đang
tức giận, hơn nữa là cực kỳ tức giận. Nàng hừ
nhẹ
một
tiếng,
không
muốn dung túng cho em họ nữa. Chẳng lẽ chỉ bởi Triệu Thúc Uyển còn
nhỏ
mà bọn họ lúc nào cũng phải nhường nhịn hay sao?
Nàng đổ thêm dầu vào lửa: "Uyển tỷ nhi, muội suốt ngày chê bai cái này cái khác, hôm nay cũng coi như gặp được đối thủ rồi!"
Triệu Thúc Uyển cắn môi, giãy nảy, "Ai thua ai thắng còn chưa biết đâu, muội
sẽ
mang về cho đại ca xem, cho huynh ấy làm trọng tài."
Đại tỷ nhi Triệu gia nhíu mày, khựng lại
một
chút,
không
nói
gì thêm nữa.
Nhị tỷ nhi Triệu gia thở dài, lui về phía sau hai bước, nhìn về phía mặt hồ lăn tăn sóng nước, nàng vẫn cứ tập trung câu cá
thì
hơn.
Chú thích của editor:
Tóc đơn ốcÁo cổ chéo (nguyên văn là áo có cổ nhưng thực ra thời này có áo nào là áo
không
cổ đâu nên mình để như thế)