Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 47

Chương 41: Đạo lý
Chỉ

một

bữa cơm mà Diêu Văn Đạt

đã

châm chọc Phó Vân Chương đủ đường.

Phó Vân Chương ôn hòa, mỉm cười nghe ông ta quở trách, thi thoảng còn lễ phép vâng dạ.

Diêu Văn Đạt mặt mày cau có, ấn đường nhăn lại.

Phó Vân

anh

yên lặng dùng trà,

không

nói

lời nào.

"Ngươi vào thư phòng với ta."

Mắng mỏ hồi lâu, Diêu Văn Đạt trầm mặc

một

lát, đứng dậy

đi

một

mạch về phía thư phòng,

không

thèm quay đầu lại

nói

với Phó Vân Chương.

Ông ta

đã

cố ý chế giễu Phó Vân Chương nhiều lần như thế, nếu như là những cử nhân trẻ tuổi khác, dù là người khiêm tốn kính cẩn đến thế nào

đi

chăng nữa chắc cũng

đã

uất ức mà nổi đóa lên rồi, người này từ đầu đến cuối vẫn giữ được thái độ ôn hòa trầm tĩnh, vân đạm phong khinh.

Hoặc là y trời sinh tao nhã rộng lượng, phóng khoáng, là người quân tử

thật

sự.

Hoặc là y là kẻ lòng dạ thâm sâu, có thể nhẫn nhịn giỏi hơn người khác.

Dù là loại nào

thì

người này tương lai chắc chắc tiền đồ vô lượng.

Nhìn Diêu Văn Đạt phất tay áo bỏ

đi

như thế, người ngoài có thể tưởng ông ta

đang

giận dỗi điều gì nhưng lão bộc

đi

theo hầu hạ ông ta nhiều năm,

đã

hiểu



tính nết của ông ta lại hiểu



nếu

không

phải là người ông ta cực kỳ

yêu

thích, nhất định

không

thể được phép bước vào thư phòng của ông ta

một

bước.

Cuối cùng cũng có

một

cử nhân khiến cho đại nhân thấy thuận mắt! Hơn nữa người này giàu có, tiền bạc

không

thiếu, lại là người có học, biết đối nhân xử thế, thường xuyên mang đồ qua biếu tặng đại nhân. Sau này

không

cần lo lắng có ngày đại nhân tiêu hết bổng lộc,

không

có tiền mua gạo nữa rồi.

Lão bộc vui mừng ra mặt, cười

nói: "Phó tướng công, mời

đi

bên này."

trên

Phó Vân Chương

hiện

ra

một

nụ cười như

đang

cảm thán "Quả nhiên như thế", đưa mắt ra hiệu cho Phó Vân

anh, ý bảo nàng ở lại đó chờ rồi

đi

theo Diêu Văn Đạt.

Thư phòng Diêu Văn Đạt sạch

sẽ

ngăn nắp, bày biện đơn giản,

không

có mấy thứ đồ tao nhã kiểu như bình phong hoa lá, trong phòng chỉ có hai kệ sách,

một

chiếc bàn sách,

một

chiếc ghế bành bằng gỗ thông. Ông ta thích yên tĩnh, mỗi lần đọc sách bị làm ồn

thì

chắc chắn

sẽ

chửi bới ầm lên, người hầu kẻ hạ trong nhà hằng ngày đều cố gắng cách thư phòng càng xa càng tốt, thà

đi

đường vòng qua nhà bếp còn hơn

đi

tới cạnh cửa sổ thư phòng.

trên

bàn sách, đồ đạc được phân loại



ràng, xếp đặt ngay ngắn chỉnh tề. Sách vở và giấy xếp gọn gàng

đã

đành, đến chặn giấy, nghiên mực, bát đựng nước rửa bút bằng sứ cũng được sắp xếp ngăn nắp, ngay cả bút

trên

giá bút cũng xếp thành

một

hàng theo thứ tự từ

nhỏ

đến lớn.

Phó Vân Chương nhìn thấy bài văn của mình

đang

được đặt riêng bên phải bàn sách.

"Ngươi đọc mấy bài văn của những người khác xem." Diêu Văn Dạt tựa lưng vào chiếc ghế bành duy nhất trong phòng, chỉ vào chồng giấy bên trái.

Phó Vân Chương chắp tay thưa vâng, tiến lên mấy bước, nhanh như gió

đã

xem xong bài thứ nhất rồi lại cầm bài thứ hai lên. Tầm

một

khắc sau, y

đã

xem xong tất cả những bài văn đó,

nói: "Thành

thật, ngắn gọn, có trọng tâm, hành văn trôi chảy, học sinh

không

bằng bọn họ."

Diêu Văn Đạt trừng mắt, cười khẩy

nói: "Đừng có giả ngu nữa, ngươi

đã

có thể trụ đến cuối cùng, sao

không

biết bọn họ sai ở đâu được?"

Phó Vân Chương hơi cúi đầu, tỏ vẻ chăm chú lắng nghe, "Mong tiên sinh giải đáp."

Diêu Văn đạt liếc nhìn y

một

cái, ánh mắt dừng lại

trên

khuôn mặt y trong chốc lát, chỉ muốn lấy tập giấy

trên

bàn đập vào đầu y để xem y có còn giữ được cái thái độ khiêm tốn cung kính giả dối này hay

không. Đáng tiếc người này lại là người duy nhất có thể qua được lần khảo nghiệm này của ông ta, so bó đũa chọn cột cờ

một

hồi cuối cùng lấy được mình y, trong đám học sinh Hồ Quảng tham gia thi hội lần này có thể có tiến sỹ hay

không, Đề đốc Học chính là ông ta có thể nhân cơ hội này nổi danh hay

không, tất cả chỉ có thể hy vọng vào mình y thôi. Nếu giờ đánh cho y thành đần độn hoặc là sợ quá

không

dám tiếp tục học hành nữa, đám đồng liêu ở Hàn Lâm Viện ngày xưa chẳng phải

sẽ

cười vào mặt ông ta hay sao?

"Được rồi, chẳng rào trước đón sau với ngươi nữa. Lần tới thi hội, ngươi có tham gia

không?" Ông ta cố kiềm chế ý muốn đánh người, hỏi.

Phó Vân Chương đáp: "Kinh sư đất lành chim đậu, tới kỳ thi hội

anh

tài trong thiên hạ đều

sẽ

hội tụ về đó, học sinh đương nhiên là muốn

đi, dù là trải nghiệm việc đời thôi cũng

đã

là tốt lắm rồi."

"Lần này quan chủ khảo có thể là Thẩm thủ phụ, tính ra hai người coi như là đồng hương đấy." Nhắc tới Thẩm Giới Khê, Diêu Văn Đạt cười khinh miệt,

nói

tiếp, "Người như Thẩm thủ phụ giỏi nhất là làm bộ làm tịch, vì tránh người đời

nói

ra

nói

vào, lần này học sinh Hồ Quảng

sẽ

khó mà nằm trong mười người đứng đầu. Nếu quan chủ khảo

không

phải Thẩm thủ phụ

thì

lại có lợi hơn cho ngươi, giám khảo trong kỳ thi

sẽ

tìm mọi cách để lấy lòng Thẩm thủ phụ, ví dụ như cho thêm vài học sinh Hồ Quảng vào danh sách đỗ. Còn có

một

khả năng nữa, gần đây Hoàng thượng nhiều lần tán dương Lễ Bộ thị lang Thôi Nam Hiên,

hắn

ta còn trẻ nhưng lại do Hoàng thượng tự mình đề bạt, có khi Hoàng thượng tính để

hắn

chủ trì kỳ thi lần này cũng nên,

hắn

cũng là người Hồ Quảng."

nói

cách khác, dù là Thẩm Giới Khê hay Thôi Nam Hiên làm quan chủ khảo

thì

cũng là điều bất lợi đối với học sinh Hồ Quảng.

Phó Vân Chương trầm ngâm hồi lâu, "Tiên sinh

đang

khuyên học sinh bỏ kỳ thi hội lần này hay sao ạ?"

"Thẩm thủ phụ

một

tay che trời, nắm quyền lực trong tay, nhìn

thì

có vẻ hào nhoáng như thế nhưng

thật

ra lại

đang

đứng trước nguy cơ rất lớn." Diêu Văn Đạt

nói

tới đây

thì

nheo nheo mắt, vuốt râu mỉm cười, đến nếp nhăn

trên

mặt cũng giãn ra, "Chỉ huy sứ mới nhậm chức Hoắc Minh Cẩm và ông ta ở thế như nước với lửa, vừa nhậm chức

đã

động vào tâm phúc của Thẩm thủ phụ, Hoàng thượng cũng

không

quan tâm, ngầm chấp thuận cho Hoắc Minh Cẩm điều tra Thẩm thủ phụ. Như thế có thể thấy Thẩm thụ phụ

đã

mất thánh tâm. Cứ cho là cuối cùng Hoắc Minh Cẩm thua

đi

thì

Thẩm thủ phụ cũng chưa chắc có thể an toàn."

Ông ta thuận miệng

nói

ra chuyện cơ mật của triều đình, có vẻ như hoàn toàn

không

sợ Phó Vân Chương

sẽ

tố cáo ông ta, chậm rãi

nói, "Thẩm thủ phụ

không

còn kiêu ngạo được mấy năm nữa. Ngươi là đồng hương với Thẩm thủ phụ,

một

khi đỗ tiến sĩ, người khác

sẽ

tự động coi ngươi là người của ông ta, vậy

thì

ngươi càng

không

nên

đi

thi bởi ngoài việc nguyện trung thành với ông ta ngươi

không

còn còn con đường nào khác. Ngươi còn trẻ, nếu như là vì Thẩm thủ phụ mà tiền đồ bị phá hủy, chẳng phải là đáng tiếc hay sao? Lần này thi hội có thi hay

không

cũng chỉ đến vậy mà thôi."

Phó Vân Chương nhíu mày suy tư

một

lát, mỉm cười

nói: "Tiên sinh

đã

dốc hết gan ruột với học sinh như vậy, học sinh

không

thể nào

không

cảm kích.

nói

ra

không

sợ tiên sinh chê cười, học sinh

không

có tham vọng ấy, chỉ mong thể thi đỗ, đạt được công danh, làm rạng danh dòng tộc, vậy

đã



không

sống uổng

một

đời rồi."

Mặt Diên Văn Đạt lộ vẻ kinh ngạc, mở to mắt nhìn chằm chằm y hồi lâu, thấy y

không

hề giả vờ, hơi cao giọng

nói, "Ngươi

không

muốn làm quan

thật

sao?"

Mười năm gian khổ, chong đèn thâu đêm, vùi đầu trong sách vở,

không

phải để

một

ngày kia có thể thăng quan tiến chức hay sao?

"Học sinh hổ thẹn, tuy rằng

đã

đọc qua loa vài quyển sách nhưng lại

không

biết kinh bang tế thế, học hành âu cũng chỉ vì sở thích của bản thân, cảm thấy mình khó có thể đảm nhận trách nhiệm trở thành quan phụ mẫu

một

phương, chỉ mong có thể đỗ thi hội để báo đáp công ơn gia mẫu."

Y vừa dứt lời, mặt Diêu Văn Đạt

đã

biến sắc, đứng bật dậy, đưa tay chỉ thẳng vào mặt y, gân xanh nơi thái dương cũng nổi lên, nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi!"

Phó Vân Chương cúi đầu, lui ra phía sau

một

bước, "Học sinh vốn

không

muốn giấu giếm tiên sinh nên giờ mới

nói

ra suy nghĩ

thật

của bản thân, mong tiên sinh lượng thứ."

Cả phòng im phăng phắc,

không

khí nặng nề.

Phó Vân Chương tiếp tục im lặng.

"Được lắm!"

Giằng co như vậy

một

lúc, Diêu Văn Đạt bỗng bật cười, "Nếu ngươi

đã

không

thích công danh lợi lộc, thi lần nào chẳng giống nhau."

Khóe môi Phó Vân Chương khẽ cong lên.

Đối diện với người quang minh lỗi lạc lại căm ghét thói đời như Diêu Văn Đạt, quả nhiên là thẳng thắn thành khẩn vẫn là hơn.

oOo

Trời dần về chiều, lão bộc của Diêu gia bê ghế tựa bằng trúc đặt dưới bóng cây, mời Phó Vân

anh

ngồi xuống dùng trà.

Trà ở Diêu gia cũng

không

phải lá trà như bình thường, nhắc nắp lên có thể thấy

một

vầng màu nâu vàng dưới đáy ly.

Lão bộc đứng bên cạnh

nói: "Phó tiểu thư nếm thử trà nhà chúng ta

đi, trà này sao từ lúa mạch chín, tuy rằng hơi thô nhưng mà thơm lắm."

Ngữ khí của lão bộc này

thật

giống Diêu phu nhân. Diêu phu nhân

không

biết chữ. Chồng bà suốt ngày bắt bẻ người này người kia, đắc tội với bao nhiêu người. Bà

thì

xởi lởi, dễ gần, lần nào nhìn thấy bà cũng là

một

lần thấy nụ cười

trên

gương mặt.

Diêu phu nhân thích trà lúa mạch.

Phó Vân

anh

nhìn ly trà lạnh trước mặt tới mức ngẩn ngơ, bỗng có tiếng cọt kẹt, cửa thư phòng mở ra, Phó Vân Chương cũng chậm rãi bước ra ngoài.

"Nhị ca."

Nàng đứng dậy đón y, mắt nhìn y chăm chú.

Y mỉm cười, đưa tay xoa đầu nàng.

Lão bộc nhanh chóng bưng

một

ly trà lúa mạch tới, "Mời Phó tướng công dùng trà."

Phó Vân Chương cảm ơn lão bộc, vừa dùng trà vừa khéo léo hỏi lão tình hình ăn uống sinh hoạt hằng ngày của Diêu Văn Đạt.

Lão bộc hỏi gì đáp nấy, ám chỉ với Phó Vân Chương về chuyện Diêu Văn Đạt sống quá kham khổ.

Phó Vân

anh

khẽ

nói: "Ta ngưỡng mộ tài năng và nhân phẩm của tiên sinh, chỉ hy vọng có thể giúp đỡ tiên sinh. Tiên sinh là người phóng khoáng, sao có thể để tiên sinh phải lo lắng vì mấy việc tầm thường như thế? Sau này nếu trong phủ có gì khó khăn, ta nguyện giúp chút lực để giúp đỡ tiên sinh."

Lão bộc vui mừng, cười ngây ngô.

Lúc này Liên Xác bỗng tiến lại, kéo lão bộc ra ngoài

nói

chuyện.

không

biết Liên Xác

nói

cái gì mà lão bộc gật đầu lia lịa, luôn miệng cảm ơn.

Uống trà xong, Phó Vân Chương

nói

lời cáo từ, Diêu Văn Đạt

không

ra tiễn y, lão bộc

đi

vào thông báo, từ trong thư phòng vang lên

một

tiếng quát, "Cút!"

Lão bộc

đi

ra, lúng túng

nói: "Phó tướng công..."

"không

sao,

không

quấy rầy tiên sinh nữa vậy."

Phó Vân Chương quay về hướng thư phòng

nói

lời từ biệt rồi dắt Phó Vân

anh

ra cổng.

đi

được môt đoạn, Phó Vân

anh

mới

nói: "Nhị ca, muội hiểu rồi."

Nàng từng đề nghị Phó Vân Chương bắt chước văn phong của người khác để lấy lòng Diêu Văn Đạt nhưng y vẫn quyết trung thành với lối hành văn của chính mình. Qua thái độ của Diêu Văn Đạt đối với y vừa rồi, xem ra

sự

quyết tâm của y

đã

có kết quả. Phó Vân Chương đưa nàng tới Diêu gia hẳn là vì chuyện nàng

đã

nói

với y trước đây. Y lo nàng có ngày ham cái lợi trước mắt mà lầm đường lạc lối.

"đi

đường tắt nhiều khi cũng đỡ được

một

công nhưng nếu gặp phải người như Diêu học đài,

đi

đường tắt lại phản tác dụng."

Phó Vân Chương cúi đầu, búng

nhẹ

một

cái lên trán nàng, nhấn mạnh từng chữ

một.

Phó Vân

anh

khẽ gật đầu.

"Nhưng mà cũng

không

thể

không

tính toán gì." Phó Vân Chương

nói

tiếp, "Bởi vì học đài là Diêu đại nhân, ta mới

không

thay đổi văn phong. Nếu học đài là

một

vị quan khác, dựa theo sở thích của ông ta, sử dụng loại văn phong khác với văn phong của bản thân mình mới là cách làm đúng, nếu chỉ chăm chăm giữ lấy văn phong của bản thân

thì

không

thể tiến xa được. Tóm lại, phải biết tùy cơ ứng biến."

"Nhưng muội nào có thể tham gia kỳ thi nào đâu." Phó Vân

anh

trầm mặc

một

lát, khẽ khàng, "Sao nhị ca lại dạy muội những điều này?"

Hai con lừa của Phó gia

đang

đứng ngay chỗ ngoặt ở đầu ngõ, gã sai vặt đáng ra phải trông lừa trốn vào nơi râm mát, tựa lưng vào tường đá ngủ gật, nghe thấy tiếng người ra

thì

giật mình úp vội mũ rơm lên đầu chạy ra đón.

Phó Vân Chương đứng lại, bế Phó Vân

anh

đặt lên lưng lừa, hơi cúi đầu xuống, nhìn thẳng vào mắt nàng.

Bốn mắt nhìn nhau, chớp chớp mấy cái, y chợt cười, ánh nắng cuối hạ phủ lên gương mặt tuấn tú của y

một

tầng lấp lánh, đường nét

trên

mặt vốn ôn hòa bỗng trở nên sắc nét hơn hẳn ngày thường.

"Trăm sông đổ về

một

bể, cứ là đạo lý

thì

đều như nhau cả, rồi

sẽ



một

ngày, muội

sẽ

dùng tới thôi."

Y dịu dàng

nói.