Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 46

Chương 40: Cố nhân
Phó Vân

anh

không

ngờ, người quen cũ đầu tiên mà nàng gặp ở kiếp này lại là Diêu Văn Đạt.

Đứng trước

một

căn nhà nằm sâu trong ngõ hẹp, nghe thấy từ sau cánh cửa vọng lại

một

giọng

nói

quen thuộc

đang

lớn tiếng chửi mắng thói đời, châm chọc kẻ sĩ, nàng ngẩn ra

một

lát, khóe miệng vô thức cong lên.

Kiếp trước, là vợ của Thôi Nam Hiên, nàng căm ghét cái kẻ luôn cố ý làm chồng nàng khó xử mọi lúc mọi nơi là Diêu Văn Đạt, nàng cảm thấy ông ta bụng dạ hẹp hòi, tự hạ thấp mình.

Giờ nàng chỉ là

một

tiểu nương tử bình thường của Phó gia ở huyện Hoàng Châu, thay đổi góc nhìn, Diêu Văn Đạt dường như

không

đáng ghét như vậy nữa.

Tựa như lúc còn ở nhà

thì

chẳng thấy những đặc sản của quê hương mình có gì đặc biệt, sau này xa nhà ngàn dặm mới biết những thứ ấy

thật

trân quý,

thật

đáng để người ta hoài niệm. Tha hương nơi đất khách nhiều năm, bỗng nghe được

một

câu mang

âm

điệu quê hương cũng có thể khiến người ta xúc động đến cay cay sống mũi, nước mắt tràn mi. Lúc này bỗng nhiên gặp người quen cũ, cho dù mình

đã

từng ghét người kia thế nào cũng

sẽ

cảm thấy họ

thật

thân thiết đáng

yêu.

Diêu Văn Đạt vẫn thế, Diêu đại nhân vẫn là cái người

không

biết lo liệu cho gia đình, chỉ biết sống nghèo khó qua ngày. Căn nhà ông ta

đang

ở ở ngay cạnh bến tàu, xung quanh khu này nhà cửa tồi tàn, theo cách

nói

của Chung Đại Lang, người ở trong cái ngõ

nhỏ

này toàn là "người hạ đẳng".

Ở đây tiền thuê rẻ.

Diêu gia chỉ có

một

nha hoàn, hai lão bộc.

một

lão bộc hầu hạ ở thư phòng,

một

lão bộc chuyên lo chuyện xã giao cho Diêu Văn Đạt, nha hoàn

thì

quét tước phòng ốc, giặt quần áo, may vá bếp núc, có bao nhiêu việc nhà

thì

làm hết từng ấy việc.

Hôm nay lúc nấu cơm, nha hoàn ngủ quên nên cháy cả nồi.

trên

cùng là

một

lớp cơm

đã

khô vàng, có thể coi là chín, phần ở giữa chưa chín kĩ, lớp dưới cùng

thì

đã

cháy đen như than.

Nha hoàn tỉnh dậy chỉ biết quỳ trước hành lang nhận lỗi, Diêu Văn Đạt nổi giận lôi đình, đứng chống nạnh trong thư phòng, đóng chặt cửa sổ

nói

vọng ra ngoài mắng chửi nha hoàn.

Vậy mà

âm

thanh vẫn oang oang sang sảng.

Liên Xác

đi

tới vài bước định gõ cửa, Phó Vân Chương gọi

hắn

lại, "Đợi

đã."

Phó Vân

anh

đứng bên cạnh bảo

hắn: "đi

ra đầu ngõ mua mấy l*иg bánh bao hấp, mua thêm canh nóng, nếu như có bánh quẩy

thì

mua thêm mấy cái nữa."

Phó Vân Chương cúi đầu nhìn nàng.

Nàng chỉ vào hộp đựng lễ vật tôi tớ Phó gia

đang

cầm phía sau, khẽ

nói: "Trước khi

đi

muội

đã

kiểm tra rồi, trong hộp ngoại trừ cá tươi còn có ngó sen, đài sen, củ ấu, dưa hấu, đồ nhắm

thì

có vịt muối, đậu phộng, rau muối chua và dưa chuột muối. Diêu tiên sinh là người phía nam nhưng ông ta ở phương bắc nhiều năm rồi, giờ lớn tuổi, khẩu vị

sẽ

thay đổi. Hồi muội ở phía bắc thấy nhiều người già, răng yếu rồi

sẽ

không

thích ăn mấy đồ vừa nguội vừa cứng, chỉ thích ăn mì nóng."

"Muội nghĩ là Diêu tiên sinh

sẽ

mời chúng ta ở lại ăn cơm hả?" Phó Vân Chương nhướn mày, cười hỏi.

Phó Vân

anh

không

trả lời, lườm y

một

cái.

Diêu Văn Đạt tính cách kì quái, khó chiều, từng dám chỉ thẳng vào mặt thủ phụ Thẩm Giới Khê mà mắng ông ta là quyền thần [1]. Phó Vân Chương nghĩ nàng chưa gặp Diêu Văn Đạt bao giờ.

một

người luôn lo lắng chu đáo cho nàng như y nhất định phải chắc chắn Diêu Văn Đạt

sẽ

không

làm khó hai người bọn họ

thì

mới có thể đưa nàng tới Diêu gia lần này.

[1] Thần tử lạm quyền, lấn lướt hoàng đế.

Hơn nữa y còn chuẩn bị cả đồ nhắm thế kia, còn gì để hỏi nữa?

Phó Vân Chương khum tay lại, dùng mu bàn tay cốc

nhẹ

lên đầu Phó Vân

anh, cười mà

không

nói.

Ban đầu y để ý tới nàng vốn chỉ bởi thân thế giống nhau, sau này lại tra được chuyện Phó tứ lão gia phản đối lập đền thờ có liên quan tới nàng, y nhận ra có lẽ y

sẽ

phải nhìn



em họ khác chi này bằng cặp mắt khác xưa.



độc

đã

lâu, đột nhiên có

một

người có thể hiểu được mình, cho dù nàng chỉ là

một

đứa trẻ, cũng vẫn khiến cho người



đơn giữa vạn người như y cảm thấy được ủng hộ.

Để cho nàng có thể

đi

học giống như con trai trong tộc là xuất phát từ

sự

đồng cảm giữa những người cùng hoàn cảnh, y giúp đỡ nàng là để bù đắp cho những tiếc nuối trước kia của chính mình: Y

không

thể làm những việc mình thích, hiểu được

sự

đau khổ bất lực của con người trước cuộc đời. Nàng là con

gái,

không

chỉ phải đối mặt với

sự

ngăn cản và châm chọc của người khác mà còn cả những sầu lo cho tương lai của chính mình, nhưng nàng lại có thể bất chấp tất cả, kiên định, nỗ lực vì những gì mình muốn làm, nàng còn mạnh mẽ hơn y trước đây rất nhiều.

Vậy là y trao cho nàng

một

cơ hội, xem nàng có thể

đi

bao xa.

Quen biết nàng lâu hơn, y dần dần nhận ra nàng có quá nhiều điểm

không

giống người bình thường. Nhưng nàng vẫn thản nhiên,

không

cố gắng che giấu những điểm khác thường ấy.

Thân phận nữ tử trói buộc nàng nhưng đồng thời lại cho nàng

một

sự

tự do và bình thản vượt ra ngoài những lo lắng của thế tục.

Những biểu

hiện

của nàng tinh tế lại vừa thẳng thắn, nếu

đã

không

muốn mờ nhạt trong biển người, sao

không

bộc lộ bản thân.

Hãy nhom lửa mới lại châm trà, thơ rượu lúc tuổi hoa. [2]

[2] Hai câu cuối trong bài từ "Vọng Giang Nam - Siêu Nhiên đài tác" của Tô Thức, nằm trong đoạn:

"Sau Hàn thực

Tỉnh rượu lại thương ta,

Chớ đối cố nhân mơ cố quốc,

Hãy nhom lửa mới lại châm trà

Thơ rượu lúc tuổi hoa!"

(Bản dịch của Đỗ Chiêu Đức)

Đại ý là tỉnh rượu sau Tết Hàn thực, Tô Đông Pha cảm khái về cảnh xa nhà nhưng lại gạt bỏ nỗi buồn này sang

một

bên,

không

than thở nỗi lòng nhớ quê trước mặt bạn cũ mà nhóm lửa pha trà, vui cái vui trước mắt với thơ và rượu. Lửa mới là vì vào dịp Hàn thực, theo phong tục Trung Quốc, mọi người đều

không

nhóm lửa nên lửa

đã

được dập tắt, sau Hàn thực lửa lại được nhóm lên. Ở đây tác giả sử dụng hai câu này để

nói

về

sự

phóng khoáng, gạt bỏ sầu lo để tận hưởng tuổi xuân của Phó Vân

anh.


Nàng trầm tĩnh, nghiêm túc, chưa bao giờ thể

hiện

khí phách hăng hái và

sự

kiêu ngạo của tuổi thiếu niên.

Nhưng lại

không

biết rằng trong mắt người khác, nàng như

một

vầng mặt trời mới mọc, bừng bừng sức sống, xung quanh ngập tràn những áng mây tía cuồn cuộn, chỉ chờ đợi vén màn mây là cháy lên rực rỡ, lấp lánh ánh sáng.

Phó Vân Chương nhìn Phó Vân

anh

trưởng thành với tốc độ kinh người với

thật

nhiều cảm xúc như thế.

Có học trò đầy hứa hẹn nhường này, người làm thầy như y vừa vui mừng, vừa hâm mộ, vừa tán thưởng, ngoài ra còn có

một

chút cảm giác muốn trêu đùa khiến chính y cũng phải ngạc nhiên. Y vẫn thường cho rằng tâm hồn mình

đã

bình lặng như nước, cái loại cảm xúc hoạt bát vui tươi như thế

đã

mất

đi

từ lâu rồi.

Nhưng thực tế là có

một



em

gái

hành xử khác người, luôn hiểu được những ý nghĩ trong lòng y khi người khác còn chưa kịp hiểu, rồi nhanh chóng đáp lại,

không

nghịch ngợm,

không

phá phách, ngoan ngoãn nghe lời, hơn nữa lúc nào cũng nghiêm trang ít

nói

ít cười như thế khiến y rất khó kiềm chế mong muốn trêu chọc nàng

một

chút.

Y

không



anh

chị em. Phó Dung là do mẹ y nhận nuôi từ nhà mẹ đẻ, y hiểu



những tính toán trong lòng bà. Phó Dung là cháu

gái

bên nhà mẹ đẻ bà, có

một

đứa con dâu chung huyết thống với mình lại còn dễ kiểm soát như thế

thì

bà mới có thể tiếp tục khống chế mọi chuyện trong nhà. Y, vẫn như từ trước đây, ngầm đồng ý tất cả các quyết định của bà. Nếu như

không

phải cha mẹ đẻ của Phó Dung kiên quyết hai nhà liên hôn, Phó Dung

sẽ

không

sửa họ để trở thành em

gái

y.

Nghe mẹ

nói

Phó Dung

sẽ

trở thành em

gái

mình, y thầm thở phào.

Mẹ y ở giá nhiều năm, giờ có thêm

một

đứa con

gái

để trò chuyện với bà, Phó Vân Chương cũng vui mừng. Phó Dung tuổi còn

nhỏ, lại được nuông chiều từ

nhỏ

nên

không

hiểu được những mưu tính của người lớn trong nhà. Y từng nghĩ

sẽ

đối xử với Phó Dung như em

gái

ruột của mình, nàng muốn cái gì, y

sẽ

cho nàng cái đó.

Y vốn cho rằng Phó Dung

thật

sự

là em

gái

y cho đến

một

ngày, y bỗng nhận ra lời ăn tiếng

nói

điệu bộ cử chỉ, cách đối nhân xử thế, ngữ khí ngạo mạn khi

nói

chuyện với người khác, cách

đi

đứng, thậm chí cả cách nàng sai khiến, đòi hỏi y cái này cái kia như lẽ tự nhiên chẳng khác gì mẹ y.

Mẹ y có thêm

một

đứa con

gái

nhưng y vẫn

không



anh

chị em như cũ.

anh

chị em, hẳn là giống như Khải ca nhi, Thái ca nhi, Nguyệt tỷ nhi, Quế tỷ nhi, bình thường có thể chơi đùa, tranh cái này giành cái kia, cùng nhau gây chuyện, cùng nhau bị phạt, tới lúc sợ hãi

sẽ

cùng khóc với nhau chẳng chút ngượng ngùng.

Người trong huyện đều khen y tảo tuệ,

thật

ra là y bị mẹ ruột mình ép phải nhìn



hiện

thực trước tuổi mà thôi. Năm mười tuổi, y

đã

hiểu được bản thân mình

đang

gánh vác cái gì. Từ đó, y

đã

không

còn giống như hồi còn

nhỏ, hâm mộ bạn cùng trường có cha có mẹ, có

anh

chị em.

Y cần phải cố gắng bằng toàn bộ sức lực của mình, nhanh chóng thi đỗ, đạt được công danh, làm rạng danh tiên tổ. Có như vậy, y mới có thể làm chỗ dựa mẹ y. Vốn là "lúc tuổi trẻ

không

biết mùi vị buồn là gì", tưởng như mình vẫn còn

thật

nhiều thời gian để mà mắc lỗi nhưng y lại chỉ có thể vùi đầu vào sách vở, thế là "vì làm bài từ" đến tư cách

nói

buồn cũng

không

có. [3]

[3] Mượn ý bài từ "Thái tang tử - Thư Bác Sơn đạo trung bích" của Tân Khí Tật, trong bài từ vốn có đoạn:

"Lúc tuổi trẻ

không

biết mùi vị buồn là gì


Cứ thích lên lầu cao,

Thích lên lầu cao,

Vì làm bài từ mới nên

nói

gượng là buồn"


(Bản dịch lấy từ thivien.net)

Đại ý là tuổi trẻ

không

biết buồn là gì, muốn lên lầu cao ngắm cảnh làm

một

bài từ nhưng bài từ

thì

lúc nào chẳng phải có chút cảm khái về cuộc đời, đành phải giả là buồn thôi. Đặt vào Phó Vân Chương, vì theo nghiệp đèn sách mà

không

có tư cách

nói

lên nỗi buồn của bản thân mình, buồn là cái buồn của bài từ chứ nào phải của bản thân y, hoặc có thể

nói

là Phó Vân Chương phải quên

đi

nỗi buồn của bản thân để tập trung đèn sách, dù bản thân y

không

muốn thế.

nói

thế nào

thì

cũng đều đáng thương cả.


Nhưng

hiện

giờ Phó Vân Chương hình như cũng hiểu được cảm giác làm

anh

trai là như thế nào.

oOo

Bọn họ đứng chờ trước cổng Diêu gia

một

lúc.

Tiếng giày giẫm lên nền đất lồi lõm đưa Liên Xác trở lại,

hắn

bưng

một

chiếc hộp đựng đồ ăn, "Ngũ tiểu thư, tiểu nhân

đã

mua đồ về đây."

Phó Vân

anh

mở hộp ra nhìn

một

lượt rồi gật đầu.

Diêu Văn Đạt,

một

người Chiết Giang tên Chu Ngọc và Thôi Nam Hiên là ba người đứng đầu trong cùng

một

khoa thi. Ban đầu, cả ba người đều nhậm chức ở Hàn Lâm Viện nên

không

thể nào

không

tiếp xúc với nhau. Ngày Diêu phu nhân còn sống, nàng, Diêu phu nhân và Chu phu nhân khá thân thiết, ngày lễ ngày tết vẫn thường tặng đồ cho nhau. Tới khi quan hệ giữa Diên Văn Đạt và Thôi Nam Hiên trở nên căng thẳng, nàng và Diêu phu nhân tuy

không

lui tới nữa nhưng cũng

không

có gì mâu thuẫn, thi thoảng tình cờ gặp mặt trong tiệc nhà người khác cũng

sẽ

mỉm cười thăm hỏi.

Diên Văn Đạt đọc sách cả đời, cuối cùng cũng công thành danh toại, cưỡi ngựa diễu phố, đương nhiên là vui mừng khôn xiết, khiến người trong thiên hạ đều phải ngưỡng mộ nhưng Diêu phu nhân lại cả đời làm lụng vất vả, bệnh tật quấn thân, hưởng phúc chưa được hai năm

đã

bệnh nặng qua đời.

Phó Vân

anh

còn nhớ lần cuối cùng nàng nhìn thấy Diêu phu nhân. Khi đó bà ấy ngồi gần cửa ra, người mặc lễ phục, đầu đội ngọc quan (mũ của mệnh phụ), vui vẻ

nói

cười với các mệnh phụ trong bữa tiệc, toàn kể chuyện về Diêu Văn Đạt.

Diêu phu nhân lúc ấy sắc mặt hồng hào,

không

hề giống người bị bệnh lâu ngày chút nào.

Ấn tượng đó sâu sắc đến nỗi Phó Vân

anh

vẫn còn nhớ



những đồ ăn Diêu Văn Đạt ưa thích.

Nàng

đang

ngơ ngẩn nhớ lại bỗng tay áo bên trái bị giật mấy cái, ngẩng lên

đã

thấy Phó Vân Chương

đang

cúi đầu nhìn nàng, mỉm cười hỏi: "Nghĩ gì thế?"

Y chỉ thuận miệng hỏi vậy chứ cũng

không

cần nàng phải trả lời,

nói

tiếp, "Được rồi, Diêu tiên sinh mắng nha hoàn xong cơn tức cũng xả ra được rồi, chúng ta vào thôi."

Lão bộc gầy gò của Diên ra mở cửa, nhìn thấy Phó Vân Chương và Phó Vân

anh,

nói

đúng hơn là nhìn thấy tôi tớ Phó gia đằng sau

đang

khệ nệ bê hộp quà

thì

mắt sáng lên, lập tức tươi cười chào đón: "Phó tướng công tới rồi! Mấy ngày nay đại nhân vẫn hay nhắc tới Phó tướng công, Phó tướng công phen này mà

không

tới, có khi đại nhân còn tự

đi

tìm."

Phó Vân Chương mỉm cười,

nói

với lão bộc vài câu, sai người mang đồ nhắm và thức ăn nóng hổi vừa mua khi nãy vào nhà.

Lão bộc vốn

đang

lo lắng vì cái nồi cơm duy nhất trong nhà vừa cháy thành than, giờ Phó tướng công tới thăm đại nhân, lại còn mang nhiều đồ ăn thức uống như thế, đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh!

Lão vui mừng tới mức tạ ơn thần phật mấy lần, cũng

không

để ý chuyện tôi tớ Phó gia

đang

lóng ngóng ôm đồ gần đó, vội vàng bảo nha hoàn

đi

rửa cho sạch khuôn mặt đầy nước mắt kia rồi quay lại đây hầu hạ, còn bản thân lão

thì

đi

thư phòng thông báo, "Đại nhân, Phó tướng công tới rồi."

một

tiếng hừ

nhẹ

vang lên, cửa thư phòng đột nhiên mở ra,

một

lão giả mặt mày nhăn nheo, tóc hoa râm, người mặc đạo bào màu xám

đã

hơi bạc

đi

ra ngoài, nhìn khắp xung quanh, khẽ lên tiếng: "Vân Chương tới rồi hả?"

Phó Vân Chương kéo tay Phó Vân

anh

tiến về phía ông ta, "đã

lâu

không

gặp, khí sắc của tiên sinh

đã

khá lên nhiều."

"Ta vẫn khỏe, sống thêm mười năm nữa cũng

không

vấn đề gì." Diêu Văn Đạt xua tay, mắt nhìn xuống hai cái búi tóc

nhỏ

xíu cùng chiếc áo khoác màu lam và váy lụa thêu hoa

trên

người Phó Vân

anh.

Phó Vân

anh

hành lễ với Diêu Văn Đạt như lời Phó Vân Chương

đã

dạy từ trước, ngước mắt bình tĩnh nhìn ông ta.

Ông ta hầu như chẳng thay đổi gì.

Người trong kinh đều

nói

Diêu Văn Đạt càng già càng dẻo dai, năm ấy trong bữa tiệc sau khoa thi, các sĩ tử khác thấy ông ta già như thế còn lén đánh cược với nhau xem tân khoa Trạng nguyên có thể sống thêm mấy năm nữa, đa số bọn họ cho rằng ông ta chắc chẳng làm ở Hàn Lâm Viện được bao lâu

sẽ

giã từ nhân thế. Nhưng từ năm này qua năm khác, đến Tiên đế và nhiều đại thần khác trẻ hơn ông ta vài tuổi cũng

đã

ra

đi, ông ta vẫn thế, dù đầu đầy tóc bạc, thi thoảng lại bệnh

một

trận, lần nào thầy thuốc cũng bảo Diêu gia chuẩn bị hậu

sự. Nhiều năm như thế, ông ta già nua ốm yếu, thuốc thang liên tục, tưởng như có thể ra

đi

bất kì lúc nào nhưng mà… vẫn cứ

không

chết.

Nhìn ông ta gầy đét vậy thôi chứ mỗi lần mắng chửi người khác là cứ như thể vừa hít được

một

hơi tiên khí, hùng dũng oai vệ, phí phách hiên ngang, giọng

nói

oang oang, đến võ tướng có khi còn

không

quát to bằng ông ta.

"Đây là muội muội của ngươi hả?

không

giống ngươi lắm, trông hoạt bát đáng

yêu

hơn ngươi nhiều."

Diêu Văn Đạt ngồi xuống trước chiếc bàn

đã

bày đầy đồ ăn, món nóng món nguội đều đủ cả, lạnh lùng nhận xét.

Phó Vân Chương chỉ mỉm cười.

Phó Vân

anh

hơi nhíu mày, quan hệ giữa Phó Vân Chương và Diêu Văn Đạt hoàn toàn khác với những gì nàng tưởng tượng.

Diên Văn Đạt

không

phải là rất ghét Phó Vân Chương à?

"Học sinh đưa muội muội tới phủ Võ Xương chơi, nhớ tới tiên sinh vừa khỏi bệnh nên tiện đường tới thăm tiên sinh." Phó Vân Chương từ tốn

nói.

Diên Văn Đạt cũng

không

khách sáo với y, bưng bát canh thịt lên húp, "Ngồi xuống

đi

chứ, chẳng lẽ còn chờ ta mời ngươi chắc?"

Phó Vân Chương nghe vậy liền ngồi xuống, vén tay áo, lấy

một

đôi đũa đưa cho Phó Vân

anh.

Phó Vân

anh

nhận đôi đũa, cúi đầu dùng bữa.

trên

bàn ăn im lặng,

không

ai

nói

chuyện.

Diêu Văn Đạt ăn

một

l*иg bánh bao, uống hai bát canh thịt

thì

bỗng hơi khựng lại

một

chút, nhìn chiếc bát

không

thở dài, nơi đáy mắt thoáng qua

một

chút thẫn thờ mà người khác

không

để ý

thì

không

thể phát

hiện

được.

Thấy ông ta dừng đũa, Phó Vân Chương và Phó Vân

anh

cũng đặt đũa xuống, Liên Xác bưng lên mấy ly trà nóng.

"Cử nhân lần này có 36 người,

không

ngờ cuối cùng chỉ có mình ngươi là theo được."

Diên Văn Đạt uống mấy ngụm trà, bỗng

nói

một

câu bâng quơ.

"Cũng là do học trò may mắn, bắt đúng sở thích của tiên sinh." Phó Vân Chương mỉm cười

nói.

Diêu Văn Đạt lắc đầu, cười chua xót, "Các ngươi có thể đỗ kì thi hương, ai chẳng là rồng phượng trong cõi người. Có thể lấy được cơ hội vào kinh thành tham gia thi hội, có ai

không

phải văn thơ đầy bụng? Ta cố tình làm khó các ngươi cũng chỉ là hứng thú nhất thời, cứ tưởng rằng chỉ có mấy đứa

không

ra gì là

không

chịu nổi, cuối cùng

thì

loại hết, chỉ còn lại có mình ngươi, ta thất vọng

không

để đâu cho hết."

Nghe ông ta

nói

thế, Phó Vân Chương mặt

không

đổi sắc, nét cười

trên

mặt cũng

không

giảm

đi

dù chỉ

một

phần, tay vẫn

nhẹ

nhàng phe phẩy quạt,

không

nói

lời nào.