Chương 44: Tự cứu
Phó Vânanh
cầm đèn
đi
vào phòng trong, vén màn, đánh thức Phó Nguyệt và Phó Quế
đang
ngủ say dậy.
Chỉ chốc lát sau, Phó tứ lão gia cũng tới, tóc tai tán loạn, vạt áo cũng
không
chỉnh tề, trong tay cầm
một
chiếc đèn l*иg, chân còn chưa xỏ hết vào giày, bảo mấy chị em theo ông rời thuyền lên bến ngủ
một
đêm.
Nửa đêm bị gọi dậy, mấy chiếc thuyền cập trong bến đều đèn đuốc sáng trưng, nơi nơi đều là tiếng thúc giục gào thét,
không
khí
trên
thuyền khẩn trương, Phó Nguyệt và Phó Quế sợ hãi, vội vàng sửa soạn đồ dùng tùy thân, bám theo Phó tứ lão gia ra khỏi khoang thuyền. Bên kia, Phó Vân Khải và Phó Vân Thái ngáp ngắn ngáp dài được Vương thúc dẫn ra. Phó Vân Chương
không
hề hoảng loạn, rảo bước
đi
tới,
thì
thầm với Phó tứ lão gia mấy câu rồi cả nhà cùng nhau xuống thuyền.
Bến thuyền này có mấy căn nhà chuyên dùng để phục vụ các lữ khách từ nam chí bắc, có ăn, có uống, có chỗ thuê trọ. Phó tứ lão gia vốn cho là khách điếm
không
sạch
sẽ, hơn nữa dự định trời chưa sáng
sẽ
xuất phát trở về huyện Hoàng Châu nên buổi đêm
không
muốn lên bờ, giờ lại
không
thể
không
thuê phòng ở tạm
một
đêm.
Sảnh khách điếm
đang
lộn xộn, người làm ăn bị quan binh đuổi ra khỏi thuyền buôn xông vào như ong vỡ tổ. Người quá nhiều, khách điếm chắc chắn
không
đủ chỗ, ông chủ và những người đàn ông
trên
thuyền thương lượng nhường phòng cho phụ nữ
trên
thuyền tới nghỉ ngơi còn đàn ông
thì
ngủ dưới đất ngoài sảnh.
Những người làm ăn như họ thường
đi
lại bên ngoài, cảnh màn trời chiếu đất cũng nhiều như cơm bữa, huống chi hôm nay thời tiết mát mẻ, ngủ dưới đất cũng
không
vấn đề gì nên đều đồng ý sắp xếp chỗ nghỉ cho phụ nữ
trên
thuyền trước rồi mới quay lại sảnh bàn tán.
Tiểu nhị khách điếm
đang
ngủ cũng phải khoác áo đứng đậy, đun nước pha trà mời đám phụ nữ vẫn còn
đang
kinh hồn táng đảm.
Nước nóng được đưa tới trước cửa phòng, Phương Tuế mở cửa tiếp nhận chiếc ấm đồng, nghe thấy bên ngoài có tiếng
nói
vọng vào: "Nghe
nói
thuyền của Thủy Mã Dịch [1] bị lấy trộm, quan phủ
đang
truy lùng kẻ trộm nên mới đuổi hết chúng ta lên bờ."
[1] Trạm ngựa
trên
sông dưới thời Minh.
một
người nghi ngờ hỏi: "Thuyền của Thủy Mã Dịch
thì
ai dám trộm cơ chứ?"
Trong sảng vang lên tiếng cười ha ha, "Đạo tặc
trên
sông ấy mà, đến thuyền chở lương thực của quan binh bọn chúng còn dám cướp
thì
còn có thuyền nào là
không
dám trộm nữa? Nơi này hẻo lánh, thuyền viên
trên
thuyền của Thủy Mã Dịch đều tới hoa lâu uống rượu cả rồi,
một
khắc xuân tiêu giá ngàn vàng, có khi
đi
đến ba ngày năm ngày cũng
không
về, Thủy Mã Dịch chỉ còn mấy lão già gần đất xa trời ở lại trông coi,
không
trộm chỗ bọn họ
thì
trộm chỗ nào bây giờ?"
Chu Viêm đưa tiền thưởng cho tiểu nhị rồi pha trà cho mấy tiểu nương tử. Phó Nguyệt và Phó Quế uống xong lại ngủ thϊếp
đi, dù sao cũng còn
nhỏ, cho dù khϊếp sợ nhưng đặt lưng xuống là ngủ được ngay.
Phó Vân
anh
rửa mặt xong cũng trèo lên giường, vừa mới nằm xuống
đã
nghe thấy tiếng rầm rầm, ngay sau đó là tiếng kêu hoảng hốt, cửa ngoài sảnh khách điếm
đã
bị người ta đá văng.
Nàng mở to mắt, nghiêng đầu sang thấy Phó Nguyệt và Phó Quế vẫn
đang
ngủ ngon lành,
không
lên tiếng, búi lại mái tóc vừa tháo khi nãy, vén màn xuống giường.
Phương Tuế và Chu Viêm
đang
ngủ dưới mặt đất sát bên cạnh giường, hai người này vất vả cả
một
ngày, ngủ say như chết, còn ngáy khe khẽ.
Nàng rón rén
đi
tới cạnh cửa, chọc
một
lỗ
trên
giấy dán nhìn ra bên ngoài.
Bên ngoài vẫn sáng đèn nên có thể lờ mờ nhìn thấy cảnh dưới lầu, bên này là
một
tấm bình phong lớn ngăn cách giữa sảnh và quầy, bên kiaclà những người làm ăn
đang
ngồi sát vào với nhau ngơ ngác nhìn quanh, nàng
không
thấy
rõ
vẻ mặt họ nhưng có thể đoán được họ
đang
rất lo lắng.
Mấy người đàn ông cao lớn mặc áo giáp, đầu đội đấu lạp (mũ rộng vành), tay cầm loan đao
đang
đứng phía sau họ. Lưỡi đao phản chiếuthứ ánh sáng lạnh lẽo ghê người.
Đuốc sáng rừng rực, trong sảnh, mọi người chen chúc với nhau nhưng
không
ai dám lên tiếng, bóng lửa nhảy múa hắt lên khuôn mặt bọn họ.
Phó Vân
anh
không
biết có nên đánh thức mấy người trong phòng hay
không, lúc này bỗng nhiên dưới lầu có
một
người khẽ cười
một
tiếng,
nói: "Ta chỉ phụng mệnh truy nã đạo tặc, mọi người
không
cần sợ hãi."
Tiếp theo câu này của
hắn, tiếng bước chân lại dồn dập, lại thêm
một
đoàn người ùa vào sảnh.
Những người này ai cũng cao to, cầm loan đao, đội mũ đen, mặc áo bó cổ tay bên ngoài là áo gấm dài màu xanh, bên hông thắt đai lưng.
Cách xa thế này nhưng Phó Vân
anh
vẫn nghe thấy tiếng hít vào sợ hãi vang lên từ khắp nơi trong sảnh khách điếm.
Đó
không
phải là những quan binh bình thường mà Cẩm Y Vệ
đang
làm nhiệm vụ trong Bắc Trấn Phủ Ty. Người ta bảo nghe tới Cẩm Y Vệ, đến đứa bé khóc đêm cũng phải nín bặt. Đặc biệt là sau khi đương kim hoàng thượng đăng cơ, để cân bằng các thế lực trong triều đình, Cẩm Y Vệ
đã
đạt được
sự
tín nhiệm tuyệt đối, quyền lực của Bắc Trấn Phủ Ty
đã
vượt xa đám hoạn quan [2]. Dù là bình dân áo vải hay đại quan, quý nhân trong triều, mỗi lần nhìn thấy Cẩm Y Vệ cũng
sẽ
tự động cách xa ba bước, nào có ai tự dưng lại muốn đâm đầu vào mũi nhọn.
[2] Dưới thời Minh, hoàng đế lập ra các xưởng vệ để giám sát hành vi của các quan lại các cấp, đầu tiên là Cẩm Y Vệ, sau đó lần lượt là Đông Xưởng, Tây Xưởng và Nội Hành Xưởng. Ngoại trừ Cẩm Y Vệ, ba xưởng còn lại do các hoạn quan điều hành và cố vấn. Do
sự
giằng co về mặt quyền lực, mâu thuẫn giữa Cẩm Y Vệ và các hoạn quan ngày
một
tăng cao.
Dân chúng chưa thấy Cẩm Y Vệ phá án bao giờ nhưng trang phục của Cẩm Y Vệ
thì
đến cả phụ nữ và trẻ con cũng biết.
Ông chủ khách điếm run lên cầm cập, quỳ rạp xuống trước mặt Kiều Hằng Sơn. Kiều Hằng Sơn hỏi
một
câu, ông ta đáp mười câu, chỉ sợ lỡ lời chọc tức vị quan lão gia này, liên lụy cả nhà.
Dưới lầu cần kiểm tra,
trên
gác đương nhiên cũng phải kiểm tra.
Phó Vân
anh
gọi Phương Tuế và Chu Viên dậy, lay Phó Nguyệt và Phó Quế cho tỉnh ngủ, bảo họ mặc quần áo cho chỉnh tề,
không
tới khi Cẩm Y Vệ đá cửa xông vào, mấy tiểu
cô
nương lại phát hoảng.
Cẩm Y Vệ nhanh chóng bắt tay vào việc, tiếng bước chân nhanh chóng hướng lên
trên
lầu, sau đó, tiếng thét sợ hãi vang lên từng đợt từ những gian phòng gần cầu thang nhất.
Phó Vân
anh
thắp nến, kéo Phó Nguyệt và Phó Quế ra bàn vuông, ngồi xuống.
một
bà tử run rẩy đẩy cửa ra, thấy bọn họ
đang
ngồi yên chờ đợi, hơi sửng sốt rồi lui sang
một
bên, "Quan gia, có thể vào được rồi."
Phó Nguyệt và Phó Quế siết chặt tay nhau, cúi đầu
thật
thấp, nghe thấy tiếng bước chân dần dần tiến về phía phòng mình rồi nhìn thấy mấy chiếc ủng đen bước qua ngưỡng cửa, dạo quanh phòng
một
vòng rồi
đi
ra ngoài, từ đầu đến cuối
không
dám ngẩng đầu lên
một
lần nào.
Dưới sảnh, Phó tứ lão gia lòng như lửa đốt nhưng lại có Cẩm Y Vệ đứng bên cạnh canh gác nên
không
dám động đậy, ông lo tới mức mồ hôi tuôn ra như tắm. Nhìn thấy Cẩm Y Vệ bước vào phòng của mấy đứa bé
gái
trong nhà, trong phòng lại
không
có tiếng thét vang lên, chỉ chốc lát sau lại thấy cẩm Y Vệ
đi
ra, bà tử đóng cửa phòng lại, ông mới thở phào
nhẹ
nhõm.
"Tứ thúc đừng lo, có
anh
tỷ nhi trong đó rồi." Phó Vân Chương bên cạnh
nói
với ông.
Phó tứ lão gia lau mồ hôi, gật đầu lia lịa.
oOo
một
đêm mà có tới hai lần bị đánh thức, Phó Nguyệt và Phó Quế làm sao ngủ nổi nữa.
Phương Tuế tựa vào cửa, úp tai vào giấy dán, lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Bên ngoài vẫn ầm ĩ, Cẩm Y Vệ tựa hồ
đã
lật hết cả mấy khách điếm gần đó lên tìm. Tìm cả nửa canh giờ vẫn chẳng thấy cái gì, Kiều Hằng Sơn giận điên người, khẽ mắng chửi mấy câu rồi dẫn Cẩm Y Vệ
đi
mất. Mấy chục người rầm rập chạy vào trong thành,
một
lúc sau, tất cả tĩnh lặng trở lại.
Sau khi Cẩm Y Vệ
đi
khỏi, vẫn
không
ai dám lên tiếng.
Mọi người nín thở nghe ngóng hồi lâu, bên ngoài chỉ còn tiếng gió thổi và tiếng cờ xí ngoài bến tàu bay phần phật.
Đám người làm ăn thở phào
nhẹ
nhõm, nhìn nhau rồi vội vã chạy lên lầu tìm thân thích nhà mình, lập tức sửa soạn đồ đạc chuẩn bị lên đường.
"Nơi này
không
thể ở lâu, bọn họ vào trong huyện rồi, chúng ta
đi
thôi,
đi
thôi!"
đã
nửa đêm,
không
trăng
không
sao, bến tàu chìm trong bóng tối, tối đến mức giơ tay ra cũng
không
nhìn thấy ngón tay mình, tới mặt sông cũng tối. Cẩm Y Vệ vừa kiểm tra thuyền, đèn dầu
trên
thuyền cũng
đã
bị dập tắt, chỉ có thể dựa vào tiếng sóng vỗ vào mạn thuyền để xác định phương hướng.
Phó tứ lão gia
không
muốn phải nơm nớp lo sợ như vậy cả đêm nên bàn bạc với Phó Vân Chương, quyết định cho thuyền rời bến ngay lập tức. Cẩm Y Vệ điều tra vụ án
thì
cũng
không
có gì đáng sợ nhưng chuyện Cẩm Y Vệ
không
cần hỏi chi tiết, động
một
chút là lại bắt bớ, đến người vô tội cũng
không
tha
thì
mọi người đều
đã
quen rồi. Dù chỉ là
một
vụ án
nhỏ
mà để bọn họ tự do điều tra, muốn bắt ai
thì
bắt, chỉ cần chụp cho cái mũ là
âm
mưu gây rối
thì
người nhà thủ phụ cũng chỉ có nước ngoan ngoãn nhận tội, làm náo loạn cả triều đình. Còn những người dân bình thường,
một
khi dính vào chuyện bắt bớ kiện tụng
thì
bao nhiêu tiền chẳng tiêu hết, tan cửa nát nhà chỉ là chuyện sớm muộn.
Vừa rồi cái vị Kiều đại nhân kia
không
bắt được đạo tặc có vẻ
đã
không
cam lòng, nhỡ đâu người ta giận cá chém thớt, bắt hết đám người làm ăn bọn họ cho hả giận
thì
bọn họ kháng cự thế nào được?
Người làm ăn bình sinh sợ nhất là quan lại. Bởi thế chỉ
một
lúc sau, khách điếm vừa đông nghịt người
đã
trống rỗng.
oOo
Phó Vân Chương lên thuyền trước, dẫn Liên Xác
đi
kiểm kê nhân số và đồ đạc hàng hóa
trên
thuyền.
Phó tứ lão gia đưa
anh
chị em Phó Vân
anh
trở về khoang.
Phó Vân Khải quay
đi
quay lại, nháy mắt với Phó Vân
anh, thấy nàng
không
thèm để ý liền để đèn l*иg dưới cằm, làm mặt quỷ dọa nàng, "nói
không
chừng có cường đạo trốn
trên
thuyền, muội
không
sợ à?"
Phó Vân
anh
không
nói
gì. Phó Quế đứng chắn trước người nàng, lườm Phó Vân Khải trắng mắt, "Miệng quạ đen!
không
có việc gì tự nhiên dọa
anh
tỷ nhi làm gì hả?"
Phó Vân Khải lè lưỡi, quay sang cười trộm với Phó Vân Thái, hai đứa lại cao giọng trò chuyện về việc vừa rồi nhìn thấy Cẩm Y Vệ, với mấy đứa bé trai mười tuổi, những binh sĩ khí vũ hiên ngang đó là những người uy phong khí phái nhất mà họ từng gặp.
Đột nhiên từ phía bến tàu, thanh
âm
nhốn nháo lại vọng tới.
Phó tứ lão gia quay đầu lại nhìn xung quanh, mặt hơi biến sắc, mày nhíu chặt, "Sao lại quay lại rồi?"
Phía đằng xa bỗng sáng rực, mấy chục cây đuốc
đi
thành hàng như
một
con rồng lửa
đang
bay thẳng về phía bến tàu. Người
trên
thuyền dường như cũng cảm thấy khí nóng tỏa ra từ những cây đuốc bỏng rẫy ấy.
Ban đầu là thấy ánh lửa, lúc sau là nghe thấy tiếng bước chân rầm rập.
Phó Vân Chương
đi
từ phía đầu thuyền bên kia tới, khẽ
nói: "Bọn họ cố ý."
Cẩm Y Vệ
không
tìm thấy đạo tặc đào tẩu, hoặc là bọn họ chỉ tìm thấy
một
hai người, muốn dẫn dụ những người khác ra nên cố tình vờ như
đã
kiểm tra xong rồi thả những người làm ăn về thuyền, làm ra vẻ
sẽ
đưa người về phủ Võ Xương ngay lập tức nhưng thực ra vẫn mai phục trong rừng, chờ đạo tặc sơ hở lộ ra dấu vết.
Phó tứ lão gia vừa lo vừa bực, khẽ chửi tục mấy câu. Cẩm Y Vệ điều tra
thì
cứ điều tra
đi, có thể
không
cần bày mưu tính kế, làm cho những người dân vô tội như bọn họ sợ tới mức quay mòng mòng hay
không?
"Biết thế ở lại khách điếm chờ đến sáng cho xong..."
Ông còn chưa dứt lời
đã
có chuyện xảy ra,
một
trong số các thủy thủ
trên
thuyền đột nhiên vùng chạy ra, chỉ mấy bước
đã
xông tới phía Phó Nguyệt.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, trong nháy mắt, người xung quanh
không
ai kịp phản ứng.
Phó Nguyệt
đang
đứng cạnh bà tử, lắng nghe Phó tứ lão gia và Phó Vân Chương
nói
chuyện với nhau bỗng cảm thấy có
một
giận gió tấp thẳng vào mặt, ngay sau đó là
một
cái cái gì đó ập xuống khiến trời đất cũng tối sầm lại,
một
hơi thở
âm
trầm đáng sợ, theo bản năng nàng cảm thấy sợ hãi, định tránh ra mà hai chân nặng như đeo chì, cố gắng thế nào cũng
không
nhúc nhích nổi. Lúc này,
một
tiếng thét mới thoát ra từ cổ họng, cánh tay bị người khác đẩy mạnh
một
cái, trời đất quay cuồng, ầm
một
tiếng, nàng ngã xuống sàn thuyền.
Nàng đầu váng mắt hoa, tim như
đã
nhảy lên tận cổ, lồm cồm bò dậy, lại có bốn năm người xô lại trước mặt nàng, vội vàng nâng nàng đứng lên, kéo nàng sang
một
bên. Thần trí nàng vẫn chưa trở lại sau cơn kinh hoàng, nước mắt ào ạt trào ra, giãy giụa
không
ngừng.
"Nguyệt tỷ nhi, muội đây, đừng sợ." Phó Quế kìm tay nàng lại, giọng
nói
hơi run rẩy.
Nàng thoát rồi? Tim Phó Nguyệt dần dần ổn định trở lại, ôm chặt lấy Phó Quế và bà tử
đang
đỡ nàng, nước mắt vẫn tiếp tục rơi xuống như mưa.
Tôi tớ Phó gia ai vớ được gậy gộc gì
thì
cầm cái nấy bao bây
một
thủy thủ, hai bên giằng co. Tôi tớ Phó gia
không
dám xông lên bởi bàn tay nổi gân xanh của thủy thủ kia
đang
giữ chặt cổ họng
một
người. Phó Vân
anh
bị thủy thủ nọ bóp cổ, mặt
đã
tái xanh tái mét nhưng biểu
hiện
vẫn bình tĩnh như thể mấy ngón tay có thể bẻ gãy cổ nàng bất cứ lúc nào kia chỉ là những mảnh vải bông mềm mại.
Vừa rồi là
anh
tỷ nhi xông lên đẩy nàng ra, nàng mới có thể tránh thoát.
Phó Nguyệt nấc lên
một
tiếng khóc òa lên.
"Đừng lên tiếng!" Phó Quế bịt miệng nàng lại, kéo nàng về phía sau.
Phó tứ lão gia mặt mày xanh mét, nhận ra thủy thủ trước mắt này
không
phải là người làm công của Phó gia. Vừa rồi rối loạn nên
không
ai phát
hiện
ra.
"Vừa mới trà trộn lên thuyền." Tiếng
nói
của Phó Vân Chương vang lên bên tai ông, "Đầu tiên phải ổn định tình hình
đã."
"Vị
anh
hùng hảo hán này..." Phó tứ lão gia nhìn chằm chằm khuôn mặt Phó Vân
anh,
trên
mũi lấm tấm mồ hôi, khẽ cắn môi
nói, "Ngài muốn cái gì, chỉ cần lên tiếng, chúng ta nhất định
sẽ
làm theo! Xin ngài nương tay,
hiện
giờ các quan lão gia vẫn
đang
ở bến tàu, chỉ cần chúng ta kêu
một
tiếng, tình cảnh của ngài..."
Thủy thủ cười lạnh lẽo,
không
muốn nhiều lời với Phó tứ lão gia, vừa lui về phía sau vừa
nói: "Ai dám lên tiếng, ta chỉ cần mấy ngón tay là có thể bóp chết con bé này."
hắn
siết tay thêm
một
chút, Phó Vân
anh
không
thở nổi, ngón tay bấu chặt vào cánh tay
hắn
đến mức đầu ngón tay trắng bệch.
Nhưng nàng vẫn chỉ hơi cau mày,
không
kêu tiếng nào.
Phó Quế
nói
đúng, Phó Vân Khải đúng là đồ miệng quạ đen. Giờ nàng
đã
hiểu vì sao Cẩm Y Vệ quay lại bến thuyền, bến thuyền là
một
cái bẫy
đã
được sắp đặt sẵn, những con thuyền
trên
bến và người
trên
thuyền như bọn họ đều là con mồi, chuyện điều tra trong khách điếm kia,
nói
cho cùng chỉ là
một
vở kịch mà thôi.
Phó tứ lão gia lòng như lửa đốt, hàm răng cắn chặt vào lưỡi đến bật máu, đau điếng nhưng ông cũng
không
quan tâm đến cái thứ đau đớn này, liên tục thương lượng với thủy thủ nọ.
Thủy thủ ngẩng đầu nhìn về phía bến tàu, trong mắt
hiện
lên
sự
tàn nhẫn, chậm rãi lùi từng bước về phía đầu thuyền cho tới khi
không
còn chỗ nào để lùi nữa, phía sau
hắn
giờ
đã
là dòng sông tối đen.
Phó Vân Chương hoảng hốt, người này
không
muốn trốn,
hắn
rốt cuộc muốn cái gì?
Hai chân Phó Vân
anh
cách mặt đất
một
đoạn, cổ bị người tay nắm chặt, chỉ có thể ngửa đầu nhìn lên
một
góc trời đêm đen kịt,
không
thấy được cảm xúc
trên
mặt thủy thủ, cũng
không
nhìn
rõ
ở phía đối diện Phó tứ lão gia và Phó Vân Chương
đang
cố gắng ra điều kiện với
hắn
ta. Có vài lần thiếu chút nữa là
không
thở nổi, nàng cố gắng giữ tỉnh táo, bóp chặt cánh tay lạnh đến thấu xương như thể vươn ra từ hầm băng kia.
Nàng nghe thấy Phó tứ lão gia và Phó Vân Chương đồng ý vì nàng mà bao che cho tên đạo tặc này, thậm chí hộ tống
hắn
rời khỏi Hồ Quảng cũng được nhưng người này lại
không
hề vội vã đưa ra
yêu
cầu.
hắn
cũng chẳng sợ Cẩm Y Vệ phát
hiện
ra động tĩnh bên này
sẽ
lên thuyền bắt người. Lòng bàn tay
hắn
khô táo,
không
đổ mồ hôi, cánh tay
đang
siết chặt cổ họng nàng vẫn vững vàng như thép,
không
hề run rẩy chút nào.
Giọng
hắn
hình như có khẩu
âm
phương bắc.
Hay là
hắn
muốn bắt nàng làm con tin để ép Cẩm Y Vệ phải thả
hắn? Hay là chuyện Cẩm Y Vệ truy bắt đạo tặc có bí
ẩn
gì bên trong?
Dù thế nào
đi
chăng nữa, Cẩm Y Vệ cũng chẳng phải người thân hay bạn bè gì của nàng, chắc chắn
sẽ
không
vì
một
tiểu
cô
nương như nàng mà nương tay với
hắn.
Nàng vừa mới trải qua những tháng ngày tốt đẹp nhất, vẫn chưa đạt được mục tiêu của mình, vẫn chưa báo đáp được những người thân trong kiếp này, vẫn chưa nhìn thấy kết cục của Hoàng đế và Thẩm Giới Khê, làm sao có thể chết trong tay cái loại vô danh tiểu tốt này được?
Hơn nữa còn chết vô nghĩa.
Phó Vân
anh
hít sâu
một
hơi, buông thõng tay,
không
giãy giụa nữa, thả lỏng thân thể, từ từ nhắm mắt lại.
Thủy thủ
đang
đối đáp với Phó Vân Chương
thì
bỗng cảm thấy nàng
không
thở nửa, giật mình, cúi đầu xuống xem xét, lực nắm
trên
tay cũng vô tình giảm xuống.
Tới lúc rồi!
Phó Vân
anh
linh hoạt nhảy ra khỏi l*иg ngực
hắn
thoát ra ngoài. Phía sau nàng lúc này là tên thủy thủ vừa giật mình phản ứng chậm
một
nhịp,
hắn
đang
vươn tay ra, đầu ngón tay
đã
chạm vào tóc nàng, phía trước là mặt sông tối đen như mực. Phó tứ lão gia và Phó Vân Chương muốn chạy tới cứu nàng nhưng lại cách quá xa, thủy thủ
đã
gần như chạm vào bả vai nàng, chỉ
một
chút nữa thôi
sẽ
tóm được nàng.
Nàng
không
do dự chút nào, lật người qua mép thuyền, thả người xuống dòng sông.
Con
gái
lớn lên ở đất Hồ Quảng này, bốn năm tuổi
đã
đi
theo các
anh
các chị ra hồ chơi, phải ngày nắng gắt
thì
cả ngày từ bình minh tới hoàng hôn đều có thể ra bờ sông bơi lội, ngâm mình trong sông mà lớn lên, hầu như ai cũng biết bơi. Cách huyện Hoàng Châu mấy dặm cũng có con sông chảy qua, đường núi
không
thuận tiện như đường thủy, người trong huyện
đi
thăm người thân phần lớn đều
đi
thuyền, Phó tứ lão gia lo nàng từ phương bắc xuống
sẽ
không
biết bơi nên
đã
dặn Phó Nguyệt và Phó Quế dạy nàng, nàng đành phải học
một
lần nữa.
Thủy thủ đờ đẫn cả người,
trên
tay vẫn còn nắm được
một
mảnh vải giật xuống từ người Phó Vân
anh. Tôi tớ Phó gia cũng ngẩn ra, sau đó tiếng hét phẫn nộ vang lên, đồng loạt xông về phía trước, ấn
hắn
xuống sàn thuyền.
Bóng hình
nhỏ
bé biến mất ở mép thuyền, Phó Vân Chương sửng sốt trong giây lát, trước mắt tối sầm, suýt nữa ngã khuỵu. Y vội vàng chạy về phía mép thuyền, định cởϊ áσ ngoài theo bản năng
thì
Liên Xác
đã
giữ chặt lấy tay y, "Thiếu gia, ngài
không
muốn sống nữa sao?"
Y mím chặt môi,
không
nói
nên lời.
Liên Xác lại tiếp: "Thiếu gia yên tâm, Ngũ tiểu thư biết bơi."
Phó tứ lão gia hò hét thủy thủ
trên
thuyền, những tiếng người rơi vào trong nước liên tiếp vang lên, tôi tớ biết bơi hầu như đều
đã
nhảy xuống cứu người.
Lúc này, Cẩm Y Vệ mới bước chân lên thuyền.