Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 43

Chương 37: Oan uổng
Quản

sự

cũng nghe thấy chuyện rối loạn ngoài cửa.

Ông ta vội vàng chạy tới tiền viện, hỏi han người báo tin về chuyện

đã

xảy ra, rồi

đi

vào chính đường, đá

nhẹ

người gác cổng

đang

quỳ rạp dưới đất

một

cái, trầm giọng mắng: "Đừng có dọa đại tỷ nhi."

Ông ta ra hiệu cho người khác kéo người gác cổng

đã

sợ mất mật ra ngoài, rồi trình bày cụ thể tình hình cho mấy chị em.

Phó tứ lão gia và hai

anh

em Phó Vân Khải Phó Vân Thái gặp phải mấy tên nhà giàu vô công rồi nghề

trên

đường, hai bên có xích mích, đối phương hình như cũng có chút địa vị nên

đã

bắt Phó tứ lão gia lại rồi.

"Thực ra cũng

không

có chuyện gì lớn, tốn thêm ít tiền thôi, chỉ là xích mích

nhỏ." Quản

sự

đưa mắt ra hiệu cho bà tử bên cạnh, "Trời sắp tối rồi, các tiểu thư về phòng trước

đi, chút nữa quan nhân

sẽ

trở về ngay ấy mà."

Phó Nguyệt chưa từng trải, nghe người hầu kẻ hạ

nói

Phó tứ lão gia bị bắt

đi, mắt

đã

đỏ hoe. Bà tử

đi

tới đỡ nàng, nàng theo bản năng giữ chặt lấy tay Phó Quế, "Quế tỷ nhi, phải làm gì bây giờ?"

"không

sao, chưởng quầy ngoài cửa hàng nhất định

sẽ

tìm được người quen giúp đỡ." Phó Quế cũng sợ hãi nhưng nàng bình tĩnh hơn Phó Nguyệt, nhíu mày hỏi quản

sự, "Có cần phái người về huyện Hoàng Châu báo tin

không?"

Phó Vân

anh

nhìn ra ngoài cửa, trời

đã

tối, nàng

nói: "Cửa thành sắp khóa tới nơi rồi,

không

biết có kịp

không. Cứ phái người báo cho nhị ca trước

đã."

Quản

sự

tự đập vào đầu mình

một

cái, "Thế mà lại quên mất cái này! Mau

đi

phố Cống Viện tìm nhị thiếu gia!"

Tôi tớ trong nhà vâng vâng dạ dạ, vội thắp đèn

đi

ra ngoài.

Phó Vân

anh

gọi bọn họ lại, dặn dò: "Đầu tiên ra hiệu thuốc mua mấy thang thuốc, nếu quá giờ giới nghiêm

thì

nói

với lính tuần tra là trong nhà có người bị cảm nắng."

nói

xong, nàng quay lại bảo nha hoàn Phương Tuế về phòng lấy đơn thuốc đưa cho mấy người họ.

Giờ giới nghiêm, dân chúng

không

thể tự do

đi

lại bên ngoài, nếu để vệ binh bắt được

thì

nhất định

sẽ

bị tống vào đại lao, chỉ có bị bệnh đột suất, cần phải ra hiệu thuốc bốc thuốc là trường hợp ngoại lệ.

Kẻ hầu người hạ thưa vâng, nhận đơn thuốc, sải bước ra ngoài.

Phó Nguyệt hoảng loạn, nha hoàn khuyên nàng về phòng rửa mặt nghỉ ngơi, nàng lắc đầu, nắm chặt tay Phó Quế.

Bắt đầu lên đèn, trước mái hiên cũng treo mấy chiếc đèn l*иg lớn.

Phó tứ lão gia vẫn chưa về, kẻ hầu người hạ

không

dám về phòng ngủ, túc trực ngoài hành lang chờ tin tức.

Bóng người

đi

đi

lại lại trong tiếng gió đêm.

Ngoài cửa sổ đom đóm bay bay, ánh sáng vàng nhạt lúc có lúc

không. Cái nóng ban ngày dần dần tan

đi, ban đêm trời lạnh dần.

Tiếng

nói

chuyện khe khẽ đầy lo lắng của đám tôi tớ vọng vào phòng, Phó Nguyệt càng thêm sợ hãi.

Phó Quế bực bội liếc Phó Nguyệt mấy lần, nhưng cũng

không

nỡ mắng nàng, đành phải an ủi: "Nhị thiếu gia quen biết rộng, lúc ở trong huyện, đến tri huyện lão gia cũng nghe nhị thiếu gia. Khi còn

đi

học ở phủ Võ Xương, nhị thiếu gia chắc chắn cũng kết giao với nhiều người, tỷ đừng lo lắng."

Phó Vân

anh

nhớ ra Phó Nguyệt và Phó Quế cũng chưa ăn tối, bảo Phương Tuế lấy mấy bát chè bột củ sen mang tới chính đường, "Nguyệt tỷ nhi, tỷ ăn

một

ít

đi

đã. Tứ thúc mấy năm nay

đi

làm ăn từ nam chí bắc, cái gì mà chẳng

đã

trải qua rồi? Trước kia thuyền nhà chúng ta xuống phía nam buôn bán, tứ thúc với mấy người Vương thúc còn từng đánh nhau với bọn giặc cướp

trên

sông còn gì."

Nếu như

trên

núi có sơn tặc

thì

đường sông cũng có giang tặc tới cướp phá, bọn chúng hành tung khó lường, chuyên tìm những thuyền buôn

đi

lại

trên

sông để "hành

sự", cướp của gϊếŧ người, thủ đoạn tàn nhẫn. Phó tứ lão gia ra ngoài làm ăn, đương nhiên từng gặp phải đủ hạng người. Ông thường huênh hoang chuyện mình

đã

thoát khỏi quỷ kế của giang tặc, bảo vệ được hàng hóa

trên

thuyền như thế nào.

trên

thực tế, ông

đã

từng giúp đỡ quan phủ bắt được

một

đám giang tặc.

Bình thường, nơi Phó tứ lão gia khoe khoang

sự

tích

anh

hùng của mình là

trên

bàn ăn của Phó gia ở chính viện. Mỗi lần ông

đi

đâu về là lại

một

lần ông kể cho các con các cháu trong nhà những chuyện đáng nhớ

trên

đường

đi, người trong nhà cũng nửa tin nửa ngờ nhưng chẳng ai nghĩ đến chuyện tìm mấy kẻ tôi tớ để hỏi xem là

thật

hay giả, cứ coi như là

đang

nghe

một

câu chuyện kể là được rồi.

Phó Nguyệt nhớ tới những chuyện cha mình từ kể, chuyện nào cũng có kết thúc vui, trong lòng cũng thư thái phần nào, cha nàng đến giang tặc còn

không

sợ, xích mích

nhỏ

thì

có vấn đề gì đâu.

Chờ tới khi nàng lấy lại bình tĩnh, mấy chị em mỗi người ăn

một

bát chè bột củ sen.

Phó Vân

anh

yêu

cầu bà tử đứng đầu quản lý, giám sát kẻ hầu người hạ trong nhà

thật

chặt chẽ đề phòng có người nhân cơ hội này mà sinh

sự. Trong nhà giờ chỉ có ba tiểu nương tử, Phó Nguyệt lớn tuổi nhất

thì

hoang mang lo sợ, chắc chắn

không

thể làm người dưới kính sợ.

Bà tử ©υиɠ kính thưa vâng.

Nửa canh giờ sau, ngoài cửa lại có tiếng đập cửa thình thình.

Quản

sự

ra mở cửa, cánh cửa kêu kẽo kẹt, cơn gió đêm thổi tới mang theo

một

giọn

nói

quen thuộc.

"Nhị ca tới rồi."

Phó Vân

anh

vỗ

nhẹ

vào tay Phó Nguyệt.

Phó Nguyệt lập tức đứng dậy, chạy vội ra gần ngưỡng cửa, tay siết chặt khăn lụa.

Vài bóng đèn l*иg lay động

đang

tiến về hướng này, Phó Văn Chương dẫn

một

đám tôi tớ Phó gia

đi

vào chính đường. Dưới ánh trăng, sắc mặt y hơi tái, đôi mắt thâm quầng quét qua

một

lượt mấy đứa em,

nhẹ

nhàng

nói: "không

sao, sáng mai tứ thúc có thể quay về rồi, các muội đừng thức khuya, nghỉ ngơi trước

đi

đã."

Phó Nguyệt thấy y tới, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, hướng ánh mắt trông mong về phía y, nghe y

nói

thế nàng cũng gật đầu. Vừa nãy nha hoàn bà tử khuyên nàng trở về phòng, nàng nhất định

không

nghe, lúc này y vừa mới lên tiếng, nàng

đã

lập tức bảo nha hoàn chuẩn bị trở về. Nhị ca ca của đại phòng

nói

không

sao, thế

thì

chắc chắn là

sẽ

không

sao.

Nàng nghe lời y còn hơn nghe lời Lư thị.

Phó Quế trợn mắt, kéo

nhẹ

tay Phó Nguyệt,

nói

lời cảm tạ với Phó Vân Chương: "Nhị ca ca,

đã

trễ thế này rồi, đúng là

đã

làm nhị ca ca lo lắng."

Phó Vân Chương khẽ gật đầu, đưa mắt ra hiệu cho quản

sự

ra ngoài với y, hai người đứng dưới hành lang khe khẽ bàn bạc.

Bà tử đưa Phó Nguyệt và Phó Quế về phòng. Phó Vân Chương vừa xuất

hiện, đám người hầu kẻ hạ vừa rồi còn lo lắng đến độ tay chân ngoắc vào nhau giờ

đã

lấy lại trật tự,

nói

năng làm việc cũng lưu loát hẳn.

Phó Vân

anh

nhìn theo bóng Phó Nguyệt và Phó Quế

đang

trở về phòng, tiếp tục ngồi ở chính đường dùng trà.

Uống mấy ngụm, nàng

đã

lại nghe thấy tiếng Phó Vân Chương, "Sao

không

trở về phòng?"

"Tứ thúc đắc tội với ai?" Phó Vân

anh

ngẩng đầu hỏi y.

Phó Vân Chương cúi xuống nhìn nàng.

Nàng ngồi

trên

ghế bành, ngước mắt nhìn thẳng vào mắt y. Ánh đèn dầu lạc mờ mờ chiếu lên khuôn mặt non nớt của nàng. Nàng còn

nhỏ

như thế nhưng con ngươi lại sâu

không

thấy đấy, khiến người ta có cảm giác đôi mắt này hẳn

đã

từng chứng kiến bao bão táp của cuộc đời.

Phó Vân Chương hơi chau mày, dường như có gì đó khó xử, nhưng

sự

khó xử này cũng chỉ thoáng qua trong giây lát, y

không

giấu giếm gì nàng, trả lời thẳng: "Chung gia, nhà bọn họ là điển bảo ở Sở Vương phủ."

Điển bảo được tính là quan chính bát phẩm, quản lý ấn tín của Vương phủ. Tổ tiên Chung gia trước đây

đã

là điển bảo ở Sở Vương phủ, sau này con cái ra ngoài làm ăn, dựa vào quan hệ với Sở Vương phủ nên

đã

dần dần trở thành phú hào

một

phương.

hiện

giờ điển bảo ở Sở Vương phủ vẫn là người Chung gia, thường xuyên ra vào Sở Vương phủ, tới sủng cơ của Sở Vương cũng họ Chung.

Cuối cùng cũng chỉ có thể

nói

là Phó tứ lão gia lần này xui xẻo. Ông vốn khéo đưa đẩy, dĩ hòa vi quý, chắc chắn

sẽ

không

vô duyên vô cớ xích mích với người ta, tình cờ thế nào đại công tử Chung gia say rượu lại phóng ngựa đâm chết con lừa của Phó gia, còn làm bị thương vài người hầu của Phó gia.

Phó tứ lão gia biết đối phương là người có máu mặt, vốn định

một

điều nhịn là chín điều lành, nhưng ngờ đâu ven đường lại có mấy thư sinh đột nhiên nhảy ra chỉ thẳng vào mặt đại công tử Chung gia chửi mắng

hắn

là đồ mặt dày vô liêm sỉ, coi mạng người như cỏ rác.

...

nói

xong câu cuối cùng, khóe môi Phó Vân Chương hơi cong lên,

không

biết có phải

đang

cười hay

không, "Ta cũng có chút quen biết với người Chung gia, đợi ngày mai Chung Đại Lang tỉnh rượu, mời mấy người quen biết bày

một

bàn tiệc rượu, chuyện này cũng

sẽ

được giải quyết."

Những chuyện như thế này y cũng chẳng phải mới gặp lần đầu nhưng lần nào y cũng thấy

thật

nực cười, nhưng rồi y vẫn chỉ có thể dùng cách này cứu Phó tứ lão gia.

Nếu y cũng làm như mấy thư sinh kia, ra mặt thay cho tứ thúc, bênh vực kẻ yếu, cuối cùng

không

chỉ

không

cứu được tứ thúc mà

sẽ

còn kết thù với Chung gia.

Bên ngoài, đom đóm vẫn bay đầy trời, tựa những ngôi sao rơi xuống chốn phàm trần. Gió đêm thổi xuyên qua cành lá xào xạc, đèn l*иg lắc lư trong gió.

Đại công tử Chu gia có tiếng ngang ngược, đâm chết lừa của Phó gia, làm bị thương tôi tớ Phó gia,

không

chỉ

không

xin lỗi bồi thường mà còn giận cá chém thớt bắt Phó tứ lão gia, đến cả mấy đứa đứa trẻ vô tội như Phó Vân Khải và Phó Vân Thái cũng bị bắt. Nha dịch của quan phủ vốn phải chủ trì công đạo nhưng bọn họ chẳng thèm hỏi

một

câu. Muốn lấy lòng đại công tử Chung gia, họ vu khống trắng trợn cho lừa Phó gia làm ngựa Chung gia bị giật mình, như vậy là

đã

đưa tội danh đổ lên người khổ chủ như Phó tứ lão gia.

Phó Vân

anh

khép mắt lại, nàng

không

thích cái cảm giác chỉ có thể ngồi trong nhà chờ tin thế này.

Tuy là Phó tứ lão gia

không

bị nguy hiểm đến tính mạng, chuyện cũng

không

đến nông nỗi liên quan đến sống chết nhưng cái cảm giác bất lực tuyệt vọng này nàng quá quen rồi.

Nàng

không

muốn trải qua thêm lần nào nữa.

Nhưng nàng chẳng còn cách nào khác.

Nhị ca có thể giúp nàng

một

lần, lần thứ hai, lần thứ ba, lần thứ tư

thì

thế nào?

Giống như kiếp trước, người nhà xảy ra chuyện cũng chỉ có thể đau khổ cầu xin

sự

giúp đỡ của người khác.

Nhờ người khác giúp đỡ chẳng phải việc gì đáng xấu hổ, ai mà

không

có thời điểm phải nhờ vả người khác.

Nhưng lần nào cũng phải nhờ đến

sự

giúp đỡ của người khác

thì

lại quá bị động, quá mềm yếu.

Nhị ca là trụ cột của Phó gia... Nàng muốn được như y, trở thành người để thân nhân có thể dựa vào, nàng cần phải có thân phận địa vị như y vậy.

Phó Vân

anh

từ từ mở mắt, nhìn những đốm sáng vàng nhạt trong đình viện tối đen, chậm rãi

nói: "Nhị ca, muội nghĩ thông rồi, hẳn là muội nên bái Triệu sư gia làm thầy."

Triệu gia là thông gia của Thẩm Giới Khê, đúng thế, nhưng Triệu gia

không

phải kẻ thù của nàng. Giờ nàng

không

có khả năng đối chọi với ai cả, nàng hẳn là phải nắm lấy mọi cơ hội để khiến bản thân trở nên mạnh mẽ.

Hơn nữa, gần Thẩm Giới Khê

một

chút, chưa chắc

đã

là chuyện xấu.

Phó Vân Chương giật mình, sau khi ý thức được Phó Vân

anh

đang

nói

gì, yên lặng nhìn nàng

một

lúc, cuối cùng

trên

mặt y cũng dần

hiện

lên

một

nụ cười, ngón tay hơi cong lại, cúi người gõ

nhẹ

lên trán nàng.

"Thầy

sẽ

vui lắm đây."

Y

nói

khẽ.

"Nhị ca, huynh có vui

không?

không

cần phải

nói

dối cho muội vui đâu."

Phó Vân

anh

ngửa đầu nhìn y, nghiêm túc hỏi.

Mọi người trong Phó gia đối xử với nàng rất tốt.

trên

đời này, mỗi

sự

quan tâm đều xứng đáng được đáp lại

một

cách nghiêm túc. Nàng thực

sự

trân trọng những người đối xử tốt với nàng.

Ánh mắt



bé này

thật

sự

quá chân thành tha thiết, ánh mắt trong trẻo, giọng điệu còn nghiêm túc hơn những học sinh thảo luận về những chú giải trong sách vở ở hội thơ, Phó Vân Chương lại thấy hơi buồn cười.

"Vui."

Y cố ý xoa đầu làm rối cả tóc nàng, mỉm cười

nói.

Lần trước sắp xếp cho nàng gặp Triệu sư gia, y

đã

muốn dụ dỗ thầy nhận nàng làm học trò. Thầy từng dạy học cho chính thê của Thẩm các lão Triệu thị, tuy hằng ngày có vẻ hơi cẩu thả tùy tiện, nhưng thực

sự

tính cách lại như trẻ con,

sẽ

không

coi thường nàng vì nàng là con

gái.

Y

không

biết bản thân mình còn có thể nhìn thấy nàng

đi

bao xa, vậy

thì

thầy có thể che chở cho nàng.

Cho đến

một

ngày, nàng đủ lông đủ cánh, có thể thoát khỏi những trói buộc này, thực

sự

có thể làm chủ cuộc sống của chính mình.

oOo

Đêm nay Phó gia từ

trên

xuống dười

không

ai ngủ ngon.

Do giới nghiêm

không

tiện ra ngoài nên Phó Vân Chương ngủ lại tại phòng dành cho khách trong nhà của Phó tứ lão gia bên phố Đại Triều.

Hôm sau, trời còn chưa sáng, y

đã

vội vàng rửa mặt chải đầu, thay

một

chiếc đạo bào khá mới bằng tơ vân sa màu nguyệt bạch rồi ra ngoài. Tối hôm trước y

đã

nhờ người quen đưa thϊếp mời người Chung gia tới uống rượu, tiệc được bày tại Hoàng Hạc Lâu

trên

đỉnh Hoàng Hạc.

Theo

sự

dặn dò của y, quản

sự

và chưởng quầy ở cửa hàng

đã

chuẩn bị tiền bạc và mấy rương lễ vật đầy ắp vải vóc tơ lụa, rau xanh quả tươi đưa tới Chung gia.

Chỉ

một

lúc sau, tôi tớ trở về thông báo, "Chung gia

đã

nhận thϊếp mời và bạc của nhị thiếu gia."

Quản

sự

và chưởng quầy đều thở phào

nhẹ

nhõm.

Trước giờ ăn trưa, bỗng có tiếng ríu rít vui mừng của người hầu kẻ hạ từ ngoài cửa, Phó Nguyệt, Phó Quế và Phó Vân

anh

đang

ngồi trong chính đường chờ tin cuối cùng cũng nhận được tin tốt: Phó tứ lão gia, Phó Vân Khải và Phó Vân Thái trở về rồi.

Ngồi trong tù

một

đêm, Phó tứ lão gia vẫn tỉnh như

không, mặt mày vẫn hồng hào, Phó Vân Khải và Phó Vân Thái lại héo rũ như cà tím phơi sương.

Hai

anh

em mắt thâm quầng,

không

nói

nên lời nên

đã

được kẻ hầu người hạ đỡ về phòng.

Phó Vân

anh

còn nghe được tiếng kêu sợ hãi của Phó Vân Khải: "Rận, có rận! Ta muốn cắt tóc!"

Phó Nguyệt và Phó Quế vốn định lại gần an ủi

hắn

đôi câu nhưng nghe thế

thì

mặt mày biến sắc, lập tức lui về sau vài bước theo bản năng.

"Cha, cha

không

bị làm sao chứ?" Phó Nguyệt đỡ Phó tứ lão gia vào phòng, tiếng

nói

vương tiếng nức nở.

Phó tứ lão gia cười ha ha, "không

sao,

không

có việc gì đâu."

Ông lại cúi đầu xuống ngửi ngửi người mình, mặt mày nhăn nhúm, sai người hầu kẻ hạ

đi

chuẩn bị nước tắm, trở về phòng tắm rửa chải đầu.

Tới khi ông thay quần áo rồi quay lại, đồ ăn

đã

được bày biện

trên

bàn bát tiên trong chính phòng. Phó Vân Khải và Phó Vân Thái vẫn chưa ra khỏi phòng, Phó tứ lão gia bảo tôi tớ đưa đồ ăn tới phòng cho hai đứa, còn ông

thì

ăn cơm với con

gái

và hai cháu

gái.

Ông vẫn cười

nói

như thường, ăn uống ngon miệng, ăn liền hai bát thịt hầm, còn gắp đồ ăn cho Phó Nguyệt, Phó Vân

anh

và Phó Quế, vừa ăn vừa kể chuyện vui.

Phó Nguyệt và Phó Quế bị ông làm cho bật cười.

Ăn xong, Phó tứ lão gia gọi quản

sự

tới bảo: "Sắp vào thu rồi, cũng nên mua quần áo mới cho mấy chị em Nguyệt tỷ nhi."

Quản

sự

vội trả lời: "Phố Hoa Lâu vẫn nổi tiếng về may mặc, ở đó có

một

tiệm do người phủ Tô Châu mở, họ biết rành rẽ ở Nam Trực Lệ loại váy áo nào

đang

được ưa chuộng. Nghe

nói

thiên kim nhà tri phủ cũng mời họ tới may đồ."

Phó tứ lão gia

không

cần nghĩ ngợi, quyết định luôn: "Vậy

thì

mời tiệm đó

đi."

Đến chiều, thợ may tới lấy số đo may áo cho Phó Nguyệt, Phó Quế và Phó Vân

anh.

Thợ may tiệm này thường tới may đồ cho các nhà quyền quý nên cũng quen với việc giao tiếp với các phu nhân, tiểu thư. Phó Nguyệt và Phó Quế vẫn

đang

lo lắng mà nghe họ

nói

dăm ba cây

đã

lại cười tươi roi rói.

Hai chị em háo hức nghe thợ may kể chuyện về Sở Vương phủ và mấy gia tộc lớn của phủ Võ Xương, đến đoạn gay cấn còn rất phấn khích, hỏi hết cái này đến cái kia, chẳng còn nhớ tới chuyện đáng sợ tối hôm trước nữa.

Trong mắt những người dân bình thường, vương phủ

thì

có khác gì hoàng cung đâu, những chuyện bí mật trong đó có sức hấp dẫn rất lớn đối với bọn họ. Chỉ những chuyện vụn vặt kiểu như hằng ngày Vương gia Vương phi ăn gì, mặc gì, chơi gì cũng

đã

đủ để họ bàn tán ba ngày ba đêm.

Phó Vân

anh

không

thể

không

khâm phục Phó tứ lão gia,

không

hổ là người từng vào Nam ra Bắc. Tự nhiên vô duyên vô cớ bị bắt oan, ở trong tù lo lắng cả

một

đêm, về tới nhà, việc đầu tiên ông làm

không

phải là chửi mắng đại công tử Chung gia, mà là trấn an Phó Nguyệt và Phó Quế.

Lấy số đo xong, nàng trở lại trong phòng, rửa sạch tay rồi bảo Phương Tuế trải giấy mài mực. Triệu sư gia từng nhắc đến mẹ của tri phủ phủ Võ Xương, Triệu Thiện. Thông thường, nhắc đến phụ nữ, người ngoài chỉ nhắc họ chứ

không

đề cập đến tên, nhưng Triệu sư gia lại gọi thẳng tên Triệu Thiện,

không

phải vì ông ta

không

tôn trọng Triệu Thiện mà vì Triệu Thiện nổi danh nhờ kỹ thuật vẽ tranh, muốn dùng tên của mình để giao tiếp với người khác, chứ

không

dùng họ của chồng.

Phó Vân

anh

ngồi trước cửa sổ, ngắm nhìn cây chuối xanh mướt mập mạp trong vườn, chấm mực viết chữ.

Nàng

không

thể chần chừ nữa.

Editor: "Nhị ca ca của đại phòng" lúc nào cũng xuất

hiện

như

một

vị thần, dù

sự

xuất

hiện

lần này có hơi buồn. Hình ảnh đom đóm ngoài cửa sổ như những ngôi sao rơi xuống trần thế nghe nó chua xót lắm. Phó Vân Chương rơi trước,

anh

tỷ nhi rơi sau. Òi òi... Lý do mấy đứa trẻ Phó gia phải

đi

ra ngoài là để đối mặt với

hiện

thực và để trưởng thành, dù lúc nào trưởng thành cũng

sẽ

rất khó chịu...

anh

tỷ nhi

không

phải trẻ con nữa, nhưng nàng vẫn còn cơ hội để trưởng thành.


không

biết các bạn có xem phim Little Women

không, bản điện ảnh mới làm năm 2019 ấy, có muôn vàn câu hay ho, trong đó có

một

câu như thế này "Girls have to go into the world and make up their own minds about things."