Chương 36: Tượng đất
Phó Vânanh
bật dậy làm Liên Xác và Phương Tuế giật mình.
Hai người này
đang
ngồi
trên
bậc thang xem các tiểu đạo sĩ giẫm lên cọc gỗ luyện quyền,
đang
xem mê mẩn bỗng thấy mặt nàng biến sắc
thì
xúm lại, lo lắng: "Tiểu thư?"
"Nãy ra nhiều mồ hôi, gió thổi qua lạnh quá."
Phó Vân
anh
nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, gượng cười, ngồi xuống.
Phương Tuế và Liên Xác
không
nghi ngờ gì.
"Bên ngoài nắng nóng mà
trên
núi lại lạnh thế."
Nhìn thấy người trong đạo quan
đi
về sau Trai Đường nghỉ ngơi, Phương Tuế mới nhớ ra Vương thẩm vẫn
đang
cầm mấy thứ đồ mang
đi
từ nhà, định ra lấy cho nàng chiếc áo choàng.
Phó Vân
anh
ngăn Phương Tuế lại, "không
cần đâu, chúng ta
đi
ngay ấy mà."
không
biết là ai
đang
ẩn
náu ở Trường Xuân Quan, dù thế nào
đi
nữa
thì
nơi này cũng
không
thể ở lại lâu.
Ở đầu hành lang bên kia, Phó Vân Chương
đã
đang
đi
tới, nét lo lắng giữa hai mắt
đã
biến mất,
sự
mệt mỏi do say rượu cũng
đã
tiêu tán,
nhẹ
nhàng phe phẩu quạt, mỉm cười hỏi: "Cơm chay ở Trường Xuân Quan là đặc sản của phủ Võ Xương, trưa nay ăn ở đây nhé?"
"Nhị ca, muội hơi mệt." Phó Vân
anh
làm như bị váng đầu, dùng ngón tay day ấn đường, khẽ
nói, "Muội muốn về."
Phó Vân Chương lập tức nhíu mày, đưa mặt ra hiệu cho Phương Tuế đỡ nàng, "Được, về thôi."
Y
đi
tìm người quen
nói
lời từ biệt, người nọ cũng
không
níu kéo gì, chủ động tiễn họ ra khỏi đạo quan.
Ngoài đạo quan có kiệu phu, mã phu chờ sẵn để đón khách, Phó Vân Chương quyết định trở về bằng xe ngựa. Đưa Phó Vân
anh
lên xe, thấy mặt nàng
đã
tái nhợt, y nhíu mày: "Hôm nay nóng quá. Vừa mới xuống thuyền, đáng lẽ
không
nên đưa muội
đi
luôn thế này."
Nàng mới lành bệnh được có mấy ngày, lại sinh ra ở phương bắc, có lẽ
không
quen ngồi thuyền. Vậy mà y lại còn đưa nàng ra ngoài giữa ngày nắng nóng.
Nghe ra
sự
áy náy từ trong giọng
nói
của y, Phó Vân
anh
không
biết phải giải thích với y thế nào đành mỉm cười, khẽ khép mi lại.
oOo
Trường Xuân Quan.
Mặt trời chói chang, thời tiết nóng bức, ve kêu ồn ào tới mức khiến người ta khó chịu, tiếng lộc cộc của xe ngựa nghiến
trên
con đường đầy đá vụn dần xa.
một
người đầu đội mũ giáp, người mặc áo giáp viền vải tím, eo đeo Tú Xuân Đao rảo bước xuyên qua đình viện chìm trong ánh mặt trời nóng cháy,
đi
vào hành lang che mành trúc, dừng lại trước Tàng Kinh Các, ôm quyền
nói: "Đại nhân,
đã
điều tra được thân phận người mà Trương tiên sinh vừa gặp."
Cửa phòng
đang
khép hờ,
không
thấy được bên trong, ánh sáng chiếu qua mành trúc tạo thành
một
cái bóng trong phòng, từ góc quan sát của người vừa
nói, chỉ có thể nhìn thấy
một
đôi giày và
một
góc áo bào xanh thẫm.
Người đội mũ giáp
không
dám ngẩng đầu,
nói
tiếp: "Người nọ là
một
vị cử nhân ở huyện Hoàng Châu, họ Phó, trước kia từng ở nhờ mấy năm trong đạo quan, tiểu nương tử
đi
cùng là là em họ
hắn. Phó tướng công nhờ Trương tiên sinh bắt mạch cho tiểu nương tử kia, sau đó hai người
nói
chuyện mấy câu,
không
dùng cơm chay, vội vàng ra về."
Trong phòng truyền ra
một
tiếng
nói
khác: "Đại nhân, có cần giữ người họ Phó kia lại
không?"
Lát sau,
một
giọng
nói
trầm thấp vang lên: "không
cần, để bọn họ
đi."
Người bên ngoài thưa vâng, chờ đợi
một
lúc, thấy chỉ huy sứ
không
ra lệnh gì khác liền khom người lui ra.
một
tia sáng chiếu vào trong phòng,
một
người đàn ông
đang
ngồi trước bàn vuông lau thanh đao, ánh sáng trắng hắt ra từ lưỡi dao chiếu lên mặt chàng khiến ngũ quan tuấn lãng mơ hồ
hiện
ra.
"Có khi cái người họ Phó kia
đã
phát
hiện
ra cái gì rồi,
không
biết có thể làm hỏng chuyện của chúng ta hay
không?"
một
người trẻ tuổi tóc quấn nho khăn, thân khoác áo bào màu hoa lau ngồi
trên
ghế bành cạnh cửa sổ cách đó
không
xa khẽ cau mày.
Trầm ngâm
một
hồi,
hắn
đứng dậy: "Đại nhân, thuộc hạ vẫn cảm thấy
không
ổn, hay là giờ thuộc hạ đích thân dẫn người
đi
chặn người họ Phó kia lại."
Người này tên là Kiều Hằng Sơn, là người được Cẩm Y Vệ xếp vào làm
một
tiểu lại ở Sở Vương phủ, mới ở phủ Võ Xương chưa tới hai năm.
hắn
vốn chán chường tưởng rằng mình
sẽ
mình
sẽ
phải ở lại Sở Vương phủ như thế cả đời,
không
ngờ lại gặp may, Cẩm Y Vệ chỉ huy sứ mới nhậm chức nay lại bí mật xuống phía nam tróc nã dư nghiệt của vụ án Định Quốc Công năm nào. Giờ điều tra tới phủ Võ Xương, người hiểu
rõ
phủ Võ Xương như
hắn
đương nhiên trở thành trợ thủ, đây là cơ hội ngàn năm có
một, nếu phen này được Hoắc đại nhân đánh gia cao, có khi
hắn
sẽ
được gọi trở lại kinh sư.
Phủ Võ Xương cũng tốt nhưng
nói
cho cùng, muốn thăng quan tiến chức, nào có đâu bằng dưới chân thiên tử.
hắn
khó kìm được
sự
kích động, chỉ muốn tìm
một
cơ hội gây ấn tượng cho Hoắc đại nhân, vậy mà mấy ngày này chỉ có thể ở Trường Xuân Quan ôm cây đợi thỏ, tuy rằng hằng ngày đều có thể gặp Hoắc đại nhân nhưng mà chỉ
nói
mấy câu như vậy làm sao thể
hiện
được bản lĩnh của
hắn.
hắn
cần phải thể
hiện
mình
thật
tốt mới có thể khiến Hoắc đại nhân nhìn bằng con mắt khác.
Người đàn ông cười nhạt, đứng dậy, lạnh lùng
nói: "Vậy lập tức động thủ."
nói
rồi sải bước ra ngoài.
Trong viện chợt vang lên tiếng bước chân dồn dập, sau màn trúc bỗng xuất
hiện
mấy chục người mặc giáp cầm Tú Xuân Đao.
Những người này
đã
mai phục ở đây nhiều ngày, dường như
đã
hợp thành
một
với chiếc bóng hắt lại từ màn trúc khiến Kiều Hằng Sơn suýt nữa
đã
quên mất
sự
tồn tại của bọn họ, vậy mà phản xạ của bọn họ vẫn nhanh nhạy như thế, bỗng đồng loạt chạy ra ngoài hành lang, theo Hoắc Minh Cẩm
đi
về phía Thái Thanh Điện.
Kiểu Hằng Sơn ngẩn người, khẽ mím môi
đi
theo.
hắn
có thể lung lạc từ trường sử, điển bảo đến các hộ vệ ở phủ Võ Xương này, chỉ mình vị Cẩm Y Vệ chỉ huy sứ này là khiến cho
hắn
không
biết đường nào mà lần.
Có lẽ vị chỉ huy sứ này mới nhậm chức chưa lâu, cũng nóng lòng lập công như
hắn,
không
có hứng thú nghe những lời a dua nịnh hót của
hắn
chăng?
hắn
thầm nghĩ như thế.
oOo
Trương đạo trưởng bị tiếng mũi tên lao ra khỏi cung làm cho hoảng sợ.
không
một
tiếng kêu cứu, cũng
không
có tiếng thét sợ hãi, chỉ có tiếng mũi tên cắt qua
không
khí mang theo cái lạnh thấu xương gần trong gang tấc.
"Có chuyện gì thế
không
biết?"
Ông ta vừa mới tiễn Phó Vân Chương, định trở về phòng làm
một
giấc, cái thời tiết nóng bức này chỉ thích hợp cho
một
giấc ngủ trưa mát mẻ, Trường Xuân Quan là địa bàn của Sở Vương, ông ta còn là người được bệ hạ ban danh hào Tiên sinh, ai dám bắn tên trong quan?
"Người đâu hết rồi?"
Trương đạo trưởng còn chưa kịp sửa soạn lại áo quần cho chỉnh tề,
một
tay ôm đầu giữ chiếc khăn lưới sắp tuột,
một
tay giữ đai lưng, lao ra khỏi phòng, quan sát xung quanh.
Trong viện
không
một
bóng người.
Ông ta thầm nghĩ phen này
không
hay rồi, trèo lên lan can bằng đá bám lên tường viện, nhìn sang sân bên cạnh.
Những gì nhìn thấy khiến ông ta sợ hết hồn, ông ta thấy
một
đám binh lính cường tráng người mặc áo giáp theo sau
một
người đàn ông cao lớn xông vào đại điện, còn chưa kịp nhìn kĩ
đã
thảng thốt hô lên
một
tiếng, ba mũi tên bay tới nhanh như chớp, mũi tên bay sát sườn mặt bên trái của ông ta. Giữa ngày nóng bức, gió từ mũi tên bay tới sao lại lạnh đến thế.
Ông ta a
một
tiếng, ngã ngửa vào bụi hoa phía sau, người dính đầy bùn đất.
Mấy tiểu đạo sĩ chạy lại, đỡ ông ta dậy, vội vàng giúp ông ta phủi bụi
trên
đạo bào, "Giam viện, là người của Cẩm Y Vệ, bọn họ
nói
có
một
phạm nhân
đang
ẩn
núp trong số khách khứa trong quan nên mang binh
đi
tróc nã. Phương trượng
nói
việc này
không
nên kinh động đến ngài, mọi chuyện đều có ngài ấy ra mặt xử lý rồi."
Thế là
đi
tong
một
cái đạo bào mới tinh, Trương đạo trưởng giũ vạt áo, vỗ khăn lưới, làm văng ra
một
đống đất đen, trong lòng thầm than xui xẻo,
trên
mặt lại cố
không
biểu
hiện
cảm xúc gì, xua tay, bình tĩnh cất lời: "đã
là Cẩm Y Vệ tới phá án, các ngươi
không
được ngăn trở."
Dứt lời, ông ta xoay người về viện.
Đám tiểu đạo sĩ nhìn nhau: Ngài
đã
ngã thế rồi, còn ra vẻ đạo mạo cái gì nữa?
Đương nhiên, làm gì có ai dám làm giam viện bực mình, họ lại nhìn nhau, gượng cười rồi tản
đi.
oOo
Trở lại phố Công Viện, Phó Vân Chương sai người
đi
mời thầy thuốc.
Thầy thuốc nhanh chóng tới nơi, bắt mạch cho Phó Vân
anh, hỏi mấy câu đơn giản rồi kết luận nàng đại khái là bị cảm nắng,
không
kê đơn thuốc, chỉ
nói
nàng nên ăn nhiều rau quả tươi, đồ ăn thanh đạm là được.
Phó Vân Chương khi ấy mới yên tâm, chờ trời tắt nắng, nhiệt độ bên ngoài giảm xuống mới đưa Phó Vân
anh
sang nhà Phó tứ lão gia ở phố Đại Triều.
Phó tứ lão gia
đã
đưa Phó Vân Khải và Phó Vân Thái ra ngoài chơi, vẫn chưa về nhà.
Phó Nguyệt và Phó Quế mới
đi
phố Hoa Lâu về, đó là nơi chuyên bán son phấn trang sức. Vừa nhìn thấy Phó Vân
anh, hai chị em
đã
giữ rịt lấy nàng, chia cho nàng mấy thứ son phấn vừa mua được.
"Muội xem, cái này gọi là xà phòng thơm, là đồ quý hiếm đấy, mỗi viên tận mấy tiền."
Phó Quế mở chiếc hộp sứ Thanh Hoa, lấy ra
một
viên xà phòng hình cầu màu đen,
nói
với Phó Vân
anh.
"Cái này có thể dùng để rửa mặt, tắm, còn có thể dùng để gội đầu."
Phó Nguyệt đứng bên cạnh tiếp lời, "Chưởng quầy
nói
là hàng từ phủ Hàng Châu chuyển về, các tiểu nương tử ở Nam Trực Lệ toàn dùng cái này."
"Tứ thúc
nói, mấy chị em mỗi người
một
viên."
Phó Quế nhét hộp sứ vào tay Phó Vân
anh.
Phó Vân
anh
cầm hộp sứ, đưa cho Phương Tuế bên cạnh rồi bước vào phòng, ngồi xuống, bưng chén trà
trên
bàn lên, uống
một
hơi hết nửa ly trà.
Phó Nguyệt và Phó Quế vừa tới phủ Võ Xương,
đi
dạo được
một
hồi xong
thì
vô cùng hưng phấn nên
không
phát
hiện
điểm khác biệt của nàng. Tay cầm tay kéo nhau vào phòng, thao thao bất tuyệt kể cho nàng nghe chuyện
đi
chơi hôm nay, gọi nha hoàn mang những đồ chơi mới mua được lấy ra giới thiệu cho nàng từng cái
một, bảo nàng đoán xem từng thứ dùng để làm gì.
Nàng cố giữ bình tĩnh, kiên nhẫn chơi đùa với hai
cô
chị
một
lúc.
Dù lần nào nàng cũng đoán đúng những đồ vật họ mua dùng để làm gì, Phó Nguyệt và Phó Quế vẫn hào hứng, tiếp tục bắt nàng đoán giá.
Cái người
âm
thầm mai phục ở chỗ tối kia
đã
làm cảm xúc trong lòng nàng bị xáo trộn, nàng hơi hoảng loạn, vốn định trở về phòng nghỉ ngơi nhưng ngồi nghe hai
cô
chị này ríu rít
nói
cười cũng
đã
khiến nàng bình tĩnh lại, cái cảm giác bị đè nén đến
không
thở nổi cũng
đã
dần biến mất.
"Cho muội cái này này."
một
tượng đất đen sì xuất
hiện
trước mặt nàng, Phó Quế che miệng cười ra tiếng, "Tỷ thấy nó giống muội lắm!"
Phó Vân
anh
cầm tượng đất lên nhìn kỹ, tượng đất khá thô sơ,
trên
đầu tượng có hai búi tóc
nhỏ
nên nàng mới nhận ra đây là tượng bé
gái.
trên
mặt tượng được khắc đầy đủ ngũ quan, đôi lông mày tinh tế, đôi mắt cong cong, khóe miệng nhếch lên, à, hóa ra là
đang
mỉm cười.
"Muội xem có phải là rất giống
không?" Phó Quế nghiêng đầu, nâng tay nàng lên để tượng đất tới bên mặt nàng cho dễ so sánh, "Tỷ bảo giống, Nguyệt tỷ nhi bảo
không
giống."
Phó Nguyệt lẩm bẩm, "anh
tỷ nhi trắng hơn tượng đất, đẹp hơn tượng đất."
Phó Quế liếc Phó Nguyệt
một
cái, "Có tượng đất nào trắng bao giờ đâu?"
Hai chị em lại tranh cãi.
Phó Vân
anh
hạ tay xuống, cúi đầu nhìn tượng đất trong tay, khóe miệng cũng nhếch lên giống như tượng đất.
Tiếng tranh cãi im bặt.
Phó Quế chăm chú nhìn nàng
một
lúc, kinh ngạc.
Lúc này, ngoài viện có tiếng bước chân chạy tới, tiếng đập cửa thình thình vang lên ngoài cửa lớn.
Người gác cổng chạy ra mở cửa,
nói
mấy câu với người bên ngoài, run rẩy
một
hồi rồi xoay người chạy như bay vào chính đường, quỳ rạp xuống dưới chân Phó Nguyệt, "Đại tỷ nhi, quan nhân xảy ra chuyện rồi!"