Chương 35: Cao nhân
Tôi tớ của Phó giađã
đưa kiệu xe tới đón, chờ sẵn ở ở bến tàu.
Phó Vân Chương
đã
từng
đi
học ở phủ Võ Xương, mấy năm trước y
đã
mua
một
tòa nhà
nhỏ
ở gần phố Cống Viện, giờ y
không
hay tới đó nữa nên
đã
để
một
nửa cho những học sinh quen biết thuê.
Phố Cống Viện ở ngay gần trường thi, đất đai đắt đỏ, ở quê mua
một
tòa nhà lớn ba mươi mấy gian cũng chỉ cần
một
trăm lượng bạc, nhà của Phó Vân Chương ở đây
đã
hơn tám trăm hai. Nhà
trên
phố Cống Viện đều như vậy,
một
nửa để ở,
một
nửa cho học sinh
đi
thi thuê.
Tiền thuê nhà cũng
không
phải là thấp, mỗi tháng
một
lượng bạc,
không
bao gồm tiền ăn, nhưng những học sinh có thể
đi
thuê nhà đều là người có tiền lại hào phóng,
không
tiếc mấy đồng tiền này. Đại đa số học sinh
sẽ
ở nhờ trong chùa miếu đạo quan, như thế tiết kiệm được tiền thuê, lại còn được tiếp đón ân cần.
Phó tứ lão gia cũng thường lui tới phủ Võ Xương nên cũng có chỗ nghỉ, chỉ có điều
không
ở phố Cống Viện.
"Biết phố Đại Triều
không? Nhà chúng ta ở phố Đại Triều."
Phó tứ lão gia cười
nói, mặt lộ vẻ tự hào.
Phó Vân Khải và Phó Vân Khái sáng mắt bừng phấn khích, tưởng như nhảy lên đến nơi, "Có thể nhìn thấy Vương thành phải
không
ạ?"
Từ khi khai quốc, Thái Tổ
đã
học được bài học "Chủ nhược thần cường" (vua yếu triều thần mạnh) của triều trước nên
đã
phong vương phân đất cho con cháu. Những phiên vương này có thể nắm binh quyền ở đất phong. Thái Tổ hy vọng có thể củng cố hoàng quyền, phòng ngừa quyền thần đoạt quyền, chống giặc ngoại xâm.
Phân đất phong vương vốn là để bảo vệ cho hoàng quyền của hoàng đế nhưng thế lực của phiên vương quá lớn
thì
ngược lại,
sẽ
gây áp lực lên hoàng quyền.
Sau đó, Thành Tổ, vốn là phiên vương, lại đoạt ngôi vị hoàng đế từ tay cháu gọi mình là chú, áp dụng sách lược vỗ về phiên vương, dần dần làm suy yếu thế lực của họ. Từ đó về sau, phiên vương
không
được can dự vào việc triều chính, cũng
không
thể can thiệp vào hệ thống chính trị ở địa phương,
không
được kết giao với các đại thần.
Phiên vương
không
có thực quyền, tuy giàu sang phú quý, sống cuộc sống xa hoa nhưng lại
không
thể bước ra khỏi đất phong
một
bước.
Năm Hoằng Ngộ thứ mười bốn, con trai thứ sáu của Thái Tổ được phân tới Võ Xương. Sở Vương phủ nằm dưới dãy Xà Sơn, tựa bắc nhìn nam, cột đỏ ngói màu, rường cột chạm trổ, rộng chừng hai dặm, dài chừng bốn dặm, gần như chiếm
một
nửa chủ thành.
Chùa chiền, miếu mạo, đạo quan, các nha môn trong phủ đều xây xung quanh Sở Vương phủ.
Quan lại ở Võ Xương, Hán Khẩu, Hán Dương, Giang Hạ về lý thuyết là dưới quyền Sở Vương phủ, nhưng thực chất là vâng mệnh triều đình. Ai cũng biết quan viên tới Võ Xương nhậm chức đều gánh thêm trọng trách giám sát Sở Vương, tuy nhiên điều này cũng
không
có nghĩa là Sở Vương phải khom lưng cúi gối.
trên
thực tế, Sở Vương vẫn cứ là "vua" ở phủ Võ Xương, các tộc lớn trong vùng này cơ bản đều con cháu những quan lại từng nhiều đời phò tá Sở Vương.
Phố Đại Triều đối diện với Sở Vương phủ, có thể nhìn thấy tường thành và các tòa nhà lớn của Sở Vương phủ.
Sở Vương phủ có tường thành bằng đá, sơn son thϊếp vàng uy nghiêm hùng tráng chẳng khác gì cung điện, dân địa phương chưa từng tới kinh sư, chưa nhìn thấy Tử Cấm Thành cũng đoán chừng nơi ấy chắc cũng giống như Vương phủ mà thôi, bởi thế ngầm gọi Vương phủ là Vương thành.
Phố Đại Triều ở ngay đối diện Sở Vương phủ đấy!
"Đương nhiên là có thể nhìn thấy Vương thành rồi, mai đưa mấy đứa
đi
Quảng Phụ Truân, có khi còn có thể thấy quân sĩ luyện binh."
Phó tứ lão gia
nói
xong, thấy cháu trai và con trai
đã
kích động tới mức
nói
năng tía lia, vỗ vai hai đứa, dặn dò: "Ở đây là phủ thành, khác với khi ở trong huyện. Đừng có chạy lung tung. Vương thành canh phòng nghiêm ngặt, để vệ binh Vương phủ tóm được cũng
không
hay ho gì đâu!"
Phó Vân Khải và Phó Vân Thái tuy còn
nhỏ
nhưng
đã
biết kính sợ hoàng quyền, sợ hơn cả sợ thầy giáo và người lớn trong nhà, hơn nữa bị
sự
náo nhiệt đông đúc ở phủ thành làm cho choáng ngợp nên hai đứa cũng
không
dám nghịch ngợm, ngoan ngoãn đáp lời, "Hiểu rồi ạ."
thật
sự
vô cùng ngoan ngoãn.
Bên kia, Phó Vân Chương xuống thuyền xong lên xe ngựa luôn, tựa đầu vào gối ngủ thϊếp
đi, mặt tái nhợt, có vẻ như còn chưa tỉnh rượu.
Phó Vân
anh
nghĩ ngợi
một
lát,
không
đánh thức y, xin phép Phó tứ lão gia rồi cùng y về phố Cống Viện.
Phó tứ lão gia dặn dò nàng mấy câu, sai Vương thúc, Vương thẩm
đi
theo nàng, còn mình
thì
đưa Phó Nguyệt, Phó Quế, Phó Vân Khải và Phó Vân Thái sang phố Đại Triều.
Trong thành sông ngòi chằng chịt, cách
một
đoạn đường lại gặp
một
khúc sông, bến đò, thềm đá, nhân dân trong thành đa phần sống ven sông, phồn hoa tập nập. Người dân chủ yếu
đi
lại bằng thuyền,
đi
đường sông
không
chỉ nhanh hơn đường núi, còn tiết kiệm chi phí.
Tuy vậy, nếu
đi
thuyền
sẽ
không
tránh khỏi việc phải lên bờ đổi xe đổi kiệu, như thế quá vất vả, Phó Vân
anh
thấy Phó Vân Chương
đã
rã rời, mắt thâm quầng nên
không
muốn gọi y dậy, dứt khoát sai Liên Xác
đi
vòng đường xa tới phố Cống Viện.
Phố xá bên trong thành được xây dựng thẳng thớm rộng rãi, lát gạch vuông màu xanh. Để thuận lợi cho việc thoát nước, đường xây cao ở giữa, hai bên có lan can bằng đá, người
đi
bộ
không
được
đi
ở giữa đường, chỉ có thể
đi
nép vào hai bên lề đường, nhường đường cho xe ngựa và kiệu.
Móng ngựa đập
trên
mặt đường lộc cộc, thi thoảng vang lên tiếng kẽo kẹt của bánh xe nghiến lên mặt đường.
Hai bên đường cửa hàng cửa hiệu san sát, thương nhân người nam kẻ bắc đều tề tựu về đây, hàng hóa từ khắp trời năm biển bắc cũng cuồn cuộn theo những con thuyền đổ về nơi này, thông qua trao đổi buôn bán giữa các thương nhân để tỏa
đi
những nơi khác trong cả nước.
Đủ thứ đồ, son phấn Hàng Châu, tạp hóa Tứ Xuyên, mứt hoa quả đủ vị Phúc Quảng, các loại hàng hóa quý hiếm từ Tây Dương, đặc sản Nam - Bắc Trực Lệ, cái gì cũng có, rực rỡ muôn màu.
Vương thúc thường ra ngoài làm ăn với Phó tứ lão gia nên từ bên ngoàn màn xe tỉ mỉ giới thiệu về phủ Võ Xương cho Phó Vân
anh.
Nghề đóng thuyền, luyện kim, đúc đồng và làm đồ sứ ở đây phát triển. Những người làm đồ sứ chủ yếu tập trung ở ven hồ Lương Tử và hồ Phủ Đầu, nổi tiếng nhất với sản phẩm sứ men xanh, nước men trong sáng, ôn nhuận như ngọc, nổi tiếng xa gần, thậm chí còn được bán
đi
tận Tây Dương. Các cửa hàng trong thành chủ yếu bán hàng hóa từ nơi khác chuyển đến, từ bắc chí nam đều có cả. Xưởng ép dầu, phường nhuộm, hầm ủ rượu ở phía tây thành, các điểm tập trung mua bán trâu, lợn, dê, ngựa, gà vịt
không
sạch
sẽ
nên
đã
bị dời hết ra ngoại thành.
Chủ thành được xây dựng
trên
một
vùng sông nước, những hồ nước lớn
nhỏ
như những viên ngọc được khảm chi chít lên toàn bộ thành, điểm xuyết bằng những bóng núi xanh, chia chủ thành thành những thị trấn nho
nhỏ.
trên
núi, cây mọc san sát, chủ yếu là thông, xen kẽ là đủ loại mai, trúc, ngô đồng, bách, đào, mận.
Khi ánh mặt trời tháng ba trải khắp là lúc hoa đào
trên
núi nở rộ, cánh đào rơi xuống hồ nước trong xanh, tạo thành khung cảnh lộng lẫy. Tới hè, trong núi mát mẻ, tùng bách rợp bóng, nước suối ngọt lành mát lạnh, những gia đình quan lại giàu có có biệt viện
trên
núi thường tới đó nghỉ mát.
Phó Vân
anh
vén
một
góc màn xe, nhìn ra bên ngoài, cảnh dân cư phía đông đúc giàu có này
không
khỏi khiến nàng nhớ tới kinh sư ở phía bắc.
Trước cửa hàng ồn ào náo nhiệt, có người
nói
giọng Bắc Kinh, giọng Tô Bạch, có người lại
nói
tiếng địa phương Phúc Kiến, Lưỡng Quảng.
Đương nhiên, nghe thấy nhiều nhất vẫn là giọng phủ Võ Xương và các loại tiếng địa phương Hồ Quảng.
Vân
anh
có thể
nói
giọng Hồ Quảng và giọng miền Bắc, giọng Tô Bạch nàng cũng có thể vừa nghe vừa đoán nhưng tiếng địa phương Phúc Kiến và Lưỡng Quảng nàng có nghe cũng
không
hiểu gì.
Tuy vậy ngôn ngữ
không
phải là rào cản ở đây, tiểu thương có thể dùng tiếng địa phương thao thao bất tuyệt, trao đổi hàng hóa với nhau
một
cách thuận lợi vì
đã
có người trung gian phiên dịch.
Phương Tuế và Chu Viêm bên ngoài
đang
mải mê nhìn ngắm xung quanh, nhìn thế nào cũng chưa đủ, cái này cũng lạ, cái kia cũng chưa thấy bao giờ, đến kiểu tóc và quần áo của những người phụ nữ ở phủ Võ Xương cũng khác biệt, họ nào
đã
bắt gặp lần nào.
Tới phố Cống Viện, Liên Xác xuống xe gõ cửa.
Người gác cổng mở cửa, tươi cười chào đón, "Đồ ăn
đã
chuẩn bị xong, quan nhân chắc mệt mỏi rồi." Người nọ trước đây từng gặp Phó Dung, nay thấy Phó Vân
anh
cũng theo tiêu chuẩn đó, cung kính hành lễ với nàng, "Ngũ tiểu thư."
"Đưa nhị ca về phòng nghỉ ngơi trước
đã."
Phó Vân
anh
hơi cau mày. Rốt cuộc tối qua Phó Vân Chương
đã
uống bao nhiêu rượu? Đến
đi
cũng
không
đi
nổi, phải có Liên Xác đỡ.
Người khác cổng vội
nói: "Trong phòng có chuẩn bị nước tắm rồi ạ."
Loạn lên
một
hồi, cuối cùng ai cũng về phòng nấy.
Phó Vân
anh
rửa mặt, thay
một
bộ đồ mới ngồi đọc sách bên cửa sổ.
Bỗng có tiếng cười
nói
vang lên từ phía tường viện đằng sau, đến chim chóc trong bụi cây cũng giật mình đập cánh bay bên, làm hoa lá rụng lả tả.
Phương Tuế ra ngoài hỏi thăm
một
chút rồi nhanh chóng quay lại: "Mấy vị tướng công
đang
trọ ở đây nghe
nói
nhị thiếu gia tới nên cùng nhau sang thăm."
Phó Vân Chương
không
thiếu tiền, lý do y cho những người này thuê phòng thực ra là để giúp đỡ bạn học trong trường, do vậy tiền thuê nhà rất thấp lại còn có người hầu kẻ hạ giúp đỡ bọn họ chuyện bếp núc giặt giũ. Mấy người kia rất cảm kích
sự
giúp đỡ của y nên mỗi lần y tớ đây, họ lại lập tức tới chào hỏi.
Quen biết càng lâu, Phó Vân
anh
càng hiểu
rõ
về Phó Vân Chương, bề ngoài
thì
có vẻ như y
không
thèm để ý mấy chuyện xã giao nhưng thực ra những chuyện lung lạc nhân tâm như thế này đối với y
đã
trở thành thói quen,
không
cần để ý cũng làm được.
Khổng tú tài toàn tâm toàn ý với y, những người ở đây cũng thế, y
không
ở phủ Võ Xương nhưng chỉ cần ở phủ Võ Xương có động tĩnh gì, những người này
sẽ
chủ động để ý giúp y.
Thảo nào y chỉ là
một
cử nhân nhưng lại có thể dễ dàng đưa văn thơ của mình tới
trên
bàn của Đề đốc Học chính Diêu Văn Đạt.
Phó Vân
anh
thất thần
một
lát, nha hoàn bưng
một
hộp đựng đồ ăn vào phòng, tiếng bước chân
nhẹ
nhàng khiến nàng bừng tỉnh, "Ngũ tiểu thư, thiếu gia bảo tiểu thư dùng bữa trước, ăn xong thiếu gia đưa tiểu thư
đi
Trường Xuân Quan."
Trường Xuân Quan?
Nàng ngẩn ra rồi bật cười.
Y muốn đưa nàng
đi
đoán mệnh hay là trừ tà đây?
Nàng bảo Phương Thuế chuẩn bị giày và dù lụa. Ăn xong, nàng thay
một
bộ váy áo khác. Tuy
trên
núi
sẽ
râm mát hơn nhưng ngày nóng như thế này leo lên núi vẫn
sẽ
toát mồ hôi, cần chọn
một
bộ quần áo thoáng mát
một
chút.
Phó Vân Chương tiễn mấy vị tướng công ra về rồi mới sang gặp nàng. Mặt y tuy vẫn hơi nhợt nhạt nhưng tinh thần
đã
khá hơn nhiều, gương mặt thanh tuấn mang nụ cười ôn hòa,
trên
người mặc
một
đạo bào màu nguyệt bạch thêu hoa văn chìm, eo đeo thắt lưng, tóc buộc nho khăn, trong tay cầm
một
cây quạt xếp.
"đã
thoa thuốc mỡ chưa?"
Y thấy Phó Vân
anh
ăn mặc chỉnh tề, đầu đội mũ sa (mũ có che mặt), chân
đi
giày
nhẹ
thì
gật đầu, quay qua hỏi Vương thẩm.
Vương thẩm đáp, "Thoa rồi ạ."
trên
núi
âm
u, nhiều muỗi, ngay cả ban ngày cũng nhiều muỗi,
đi
lên núi mà
không
thoa thuốc mỡ phòng côn trùng
thì
chắc chắn bị đốt cho mẩn ngứa đầy người.
"Cầm
đi
này,
trên
núi nhiều côn trùng."
Phó Vân Chương lấy từ trong tay áo rộng ra
một
cây quạt xếp nan trúc đưa cho Phó Vân
anh.
"Cảm ơn nhị ca."
Phó Vân
anh
mở quạt xếp ra xem,
trên
mặt quạt trống
không.
"Thích cái gì
thì
tự vẽ cái đó vào, đề mấy chữ cũng được."
Phó Vân Chương phe phẩy chiếc quạt, cười
nói.
Phó Vân
anh
gật đầu, ánh mắt hướng về chiếc quạt
trên
tay y,
trên
quạt vẽ mấy cây trúc, thẳng tắp tinh tế nhưng đường nét lại quá nhu hòa. Nàng hỏi: "Nhị ca, huynh vẽ à?"
Phó Vân Chương nhướn mày, mở quạt ra nhìn
một
lát rồi thở dài, "Chẳng có việc gì nên vẽ cho vui thôi."
Triệu sư gia thường
nói
Phó Vân Chương vẽ tranh
không
tốt, chữ y viết cũng
không
đẹp lắm. Nhưng nếu y viết
một
cách nghiêm túc cẩn thận
thì
vẫn có thể viết đẹp... Y
không
phải là người lười nhác, nếu chịu khó kiên trì luyện tập
thì
cũng chưa chắc
không
thể trở thành
một
người viết chữ đẹp.
Vậy tại sao y lại dừng bước?
Phó Vân
anh
không
nỡ làm Phó Vân Chương buồn nên khẽ cười
nói: "một
cây quạt cũng chưa đủ cho muội vẽ đâu."
"Biết vòi vĩnh nhị ca rồi đấy hả?" Phó Vân Chương phấn chấn lại tinh thần, nhướn mày mỉm cười, lấy chiếc quạt trong tay gõ
nhẹ
lên đầu nàng, "Đợi muội vẽ đẹp
thì
nói
sau nhé."
Phó Vân
anh
cười, lúm đồng tiền bên má lại
hiện
lên trong thoáng chốc.
Hai
anh
em
không
đi
xe ngựa, mỗi người cưỡi
một
con lừa, dẫn người hầu kẻ hạ nha hoàn bà tử
đi
bộ theo sau, rời khỏi phố Cống Viện,
đi
về hướng Xà Sơn.
Phủ Võ Xương có
một
ngôi tháp nổi tiếng là Hoàng Hạc Lâu, Hoàng Hạc Lâu cất
trên
đỉnh Hoàng Hạc. Nghe
nói
nơi đây từ có
một
ngôi tửu lâu, thường có tiên nhân đến thổi sáo, những áng mây trắng lững lờ bay lại, bỗng
một
ngày con hạc vẽ
trên
tường tửu lâu hóa thành tiên hạc, tiên nhân
nhẹ
nhàng cưỡi lên tiên hạc ngao du sơn thủy. Người đời sau tưởng nhớ tiên nhân mà dựng lên
một
tháp cao gọi là Hoàng Hạc Lâu.
Câu chuyện về tiên nhân nọ chỉ là hư cấu, Hoàng Hạc Lâu ban đầu được xây dựng với mục địch quân
sự, để quan sát quân tình từ xa, sau này quan lại, quý nhân lui tới nhiều, người làm ăn, lữ khách phương xa tới thường mở tiệc tiễn bạn bè tại đây, nơi này dần trở thành danh lam thắng cảnh.
Trường Xuân Quan cách Hoàng Hạc Lâu
không
xa, Trường Xuân Quan ở lưng chừng núi còn Hoàng Hạc Lâu ở
trên
đỉnh núi.
Con lừa dừng lại trước Trường Xuân Quan, đạo sĩ trong quan hẳn
đã
biết Phó Vân Chương từ trước, sau khi
nói
chuyện vài câu liền đưa bọn họ vào trong.
Đạo quan ở thế tựa lưng vào núi, toàn bộ xây bằng gạch mộc, chia làm ba phần.
Ở giữa có năm tòa nhà, Linh Quan Điện, Nhị Thần Điện, Thái Thanh Điện, Cổ Thần Đàn, Cổ Tiên Nông Đàn, nối giữa hai đàn là Địa Bộ Thiên Cơ và Hội Tiên Cầu.
Phía bên phải là Thập Phương Đường, Kinh Đường, Đại Khách Đường, Công Đức Từ, Đại Sĩ Các và Tàng Kinh Các.
Phía bên trái là Trai Đường, Liêu Đường, Khâu Tổ Điện, Phương Trượng Đường, Thế Phổ Đường, Thuần Dương Từ.
Phó Vân Chương nắm tay dẫn Phó Vân
anh
vào bên trong, thi thoảng quay qua
nói
chuyện với đạo sĩ, có vẻ
đã
rất quen thuộc với đường
đi
lối lại trong đạo quan.
Chẳng lẽ nhị ca từng làm đạo sĩ rồi à?
Phó Vân
anh
ngẩng đầu nhìn xung quanh, trong viện có mấy chục chiếc cọc gỗ cao thấp khác nhau, mấy cái trùm khăn, có mấy tiểu đạo sĩ mặc vải
đang
giẫm
trên
cọc gỗ luyện quyền.
trên
bãi đất trống, chừng hai mươi tiểu đạo sĩ hàng ngũ chỉnh tề
đang
luyện kiếm, xoạt
một
tiếng, các đạo sĩ đồng loạt rút kiếm, bóng kiếm loang loáng rất có khí thế.
Họ
đi
qua
một
lối
nhỏ
rất dài, dừng lại trước
một
sân rộng.
Trong viện trống trải, chỉ có
một
cây cổ thụ, vỏ cây đen sì, tán cây trụi lủi, nhìn mãi
không
ra đây là cây gì.
Phó Vân Chương gõ cửa.
"Vào
đi."
Bên trong vang lên
một
giọng già nua.
Phó Vân Chương cúi đầu, nhìn Phó Vân
anh, chậm rãi buông tay nàng ra, đẩy nàng
đi
vào, "Nhị ca ở đây chờ muội, đạo trưởng bên trong là người quen của nhị ca, đừng sợ nhé."
Phó Vân
anh
gật đầu, vâng
một
tiếng rồi vào
một
mình bước vào trong.
Màn trúc được vén lên
một
nửa, ánh nắng chiếu xuyên qua hành lang, rọi vào
một
lão giả
đang
ngồi xếp bằng trước đình.
Lão giả đầu đội khăn lưới, người mặc đạo bào bằng vải thô nhưng
không
tạo cho người ta cảm giác thanh cao lãnh đạm như các đạo sĩ bình thường, ngược lại khuôn mặt với nụ cười hiền từ lại làm cho người ta gợi nhớ đến những vị hòa thượng già trong chùa.
"Đạo trưởng hữu lễ."
Phó Vân
anh
chậm rãi bước tới bên hành lang, làm
một
lễ tục gia với lão giả.
Lão giả giơ tay, ý bảo nàng ngồi
trên
đệm hương bồ đối diện với mình.
Phó Vân
anh
bước lên thềm đá, ngồi xuống.
"Duỗi tay ra."
Lão giả
nói.
Nàng vươn tay.
Lão giả ấn ngón tay
trên
cổ tay nàng, trầm ngâm
một
hồi lâu, mỉm cười
nói: "không
sao, ngươi có thể ra ngoài."
Thế này là xong rồi.
Phó Vân
anh
ngơ ngác nhưng cũng
không
hỏi nhiều, đứng dậy đáp lễ rồi từ từ ra khỏi sân.
Mặt trời chói chang, ve ngân từng đợt, gió từ bên ngoài thổi vào, lão giả ngồi ngay ngắn trước đình, chăm chú nhìn theo bước chân thong dong của nàng, khẽ gật đầu.
Phó Vân Chương vẫn ở ngoài viện chờ Phó Vân
anh, thấy nàng ra sớm như vậy cũng có vẻ rất kinh ngạc.
"Vân Chương, ngươi vào đây."
Y còn chưa kịp hỏi gì, lão giả
đã
lên tiếng gọi tên y.
"Qua bên kia hành lang ngồi chờ ta, ta
sẽ
qua ngay."
Phó Vân Chương chỉ về phía hành lang, nơi ấy râm mát rợp bóng, mát mẻ yên tĩnh,
Phó Vân
anh
vâng
một
tiếng, nhìn theo Phó Vân Chương
đi
vào.
oOo
"Sao rồi ạ?"
Phó Vân Chương bước tới hành lang, vén áo bào ngồi xuống, hỏi.
Lão giả
không
cười nữa, hừ
nhẹ
một
tiếng, quay mặt
đi,
không
thèm nhìn y, "Ta thấy nàng còn khá hơn ngươi."
Phó Vân Chương mỉm cười,
không
nói
gì.
Lão giả đợi
một
lúc lâu, thấy y
không
nói
lời nào liền quay mặt lãi, nhìn y
nói: "Được rồi,
không
đánh đố ngươi nữa. Nàng trước kia dường như từng trải qua
một
lần bệnh nặng tới cửu tử nhất sinh, được cái giờ mạch tượng
đã
vững vàng, khí huyết dồi dào, chỉ cần chăm sóc cho tốt, tuy
không
thể chắc chắn
sẽ
sống lâu trăm tuổi nhưng mấy chục năm
thì
không
thành vấn đề."
"Nàng
thật
sự
đã
từng bị bệnh nặng." Phó Vân Chương lẩm bẩm, ánh mắt hơi tối lại như thể
đang
suy tư điều gì.
"Ta
nói
nàng khá hơn ngươi,
không
phải ý đơn giản là như thế." Mắt lão giả sáng lấp lánh,
nói, "Đôi mắt của nàng rất trong sáng,
không
phải loại trong sáng vì chưa trải nghiệm nhiều mà là trong lòng
đã
sáng tỏ nhưng vẫn trong sáng như cũ, tuy là tảo tuệ nhưng cũng
không
quá u ám, chỉ là hơi cố chấp thôi, ngươi
không
cần quá lo lắng, nàng
sẽ
không
giẫm lên vết xe đổ của ngươi. So với ngươi, người ta biết cách buông bỏ hơn nhiều..."
Những sầu lo trong bao ngày qua chợt tan thành mây khói, Phó Vân Chương mỉm cười, "Vậy là tốt rồi."
Gió
nhẹ
nhàng thổi qua, đưa tới làn hương thanh khiết thấm vào tâm can, đều là mùi hương của các loại hoa cỏ lấy từ
trên
núi xuông, các đạo sĩ cũng
không
chăm sóc tỉ mỉ, cứ để tự nhiên như vậy mà dây leo
đã
bò kín tường viện.
"Ngươi
thật
sự
không
nghĩ tới chuyện trở thành môn hạ của ta sao?" Lão giả đột nhiên tiến đến cạnh Phó Vân Chương, đυ.ng vào cánh tay
hắn, khuôn mặt hiền hòa đối diện với Phó Vân
anh
khi nãy
đã
hoàn toàn biến mất, tưởng như
đã
trở thành
một
người khác, mắt láo liên nhìn đầy gian xảo, "Ta có thể dạy ngươi cách kéo dài tuổi thọ."
Phó Vân Chương liếc nhìn lão giả, lắc đầu, đứng dậy chào từ biệt, "Những linh đan diệu dược vô cùng kì diệu của ngài, tiểu tử
không
có phúc được dùng, xin ngài cứ giữ lại cho Sở Vương
đi."
Lão giả bĩu môn, nhìn y
đi
ra ngoài, lầm bầm vẻ
không
phục, "Sớm muộn gì cũng có ngày ngươi phải cúi đầu trước ta thôi."
oOo
Gió lùa qua hành lang đưa tới
một
luồng
không
khí mát mẻ.
Phó Vân
anh
tựa vào hành lang,
một
tay chống cằm, chăm chú nhìn về phía các tiểu đạo sĩ
đang
luyện kiếm.
Gió thổi lung lay cành bách, rì rào tựa tiếng mưa rơi.
Bỗng có tiếng sột soạt,
một
thứ
âm
thanh vừa khẽ khàng tinh tế, vừa thong thả mềm dẻo đập vào tai nàng.
Nàng sợ hãi đột ngột đứng dậy.
âm
thanh này rất quen.
đã
bao lần giữa đêm khuya thanh vắng nàng
đã
giật mình tỉnh dậy trong thứ
âm
thanh này.
Đó là tiếng lên dây cung, dây cung
đã
kéo căng.
Lời tác giả:
Cấu trúc bên trong Trường Xuân Quan tham khải tài liệu thực tế.
Phủ Võ Xương là có
thật
nhưng câu chuyện này là hư cấu, trong đó
sẽ
có thêm nội dung hư cấu, khoa trương, có thể
không
giống với
hiện
thực.