Ta Và Phu Lang Đều Có Bàn Tay Vàng

Chương 3

Từ Lộc Minh chớp mắt, nếu hắn không nhìn nhầm thì ngay khoảnh khắc ngón tay người kia chạm vào cây thảo dược, có một dòng nước trong vắt chảy ra từ đầu ngón tay.

Người bình thường sao có thể vô cớ chảy ra nước từ đầu ngón tay được?

Nghĩ đến khả năng nào đó, Từ Lộc Minh như bắt được cọng rơm cứu mạng, mừng đến muốn bật khóc. Hắn cố gắng hết sức, mang theo khát vọng sống mạnh mẽ, khàn giọng cất tiếng.

“Huynh đài… Cứu ta với…”

“Ai đó?”

“…”

Tiếng chim hoảng hốt bay vυ't trong rừng, rồi lại rơi vào yên tĩnh tuyệt đối.

Nam tử kia cuối cùng cũng phát hiện có người đang nằm trong bụi cỏ, nhưng lại không hành động lập tức tiến lên cứu giúp như Từ Lộc Minh tưởng tượng.

Y đứng dậy, nghịch sáng, từ trên cao nhìn xuống Từ Lộc Minh đang thoi thóp thở trong bụi cỏ, giọng nói lạnh nhạt vang lên đầy chất vấn.

“Vừa rồi ngươi đã nhìn thấy gì?”

Giọng nói nhẹ nhàng nhưng lạnh lẽo, mang theo hơi thở áp bức khiến Từ Lộc Minh đột nhiên rùng mình. Hắn không hề nghi ngờ người trước mặt đang thực sự suy nghĩ đến việc gϊếŧ người diệt khẩu.

Quả nhiên, còn chưa đợi Từ Lộc Minh mở miệng, nam tử kia đã cúi người nhặt chiếc cây cuốc lên, vung thử mấy cái, giống như không vừa ý, lại quay sang nhặt một hòn đá to ước chừng bằng cái đầu lên xem xét.

Rõ ràng là nếu không dùng cuốc gϊếŧ, thì cũng định lấy đá đập chết hắn!

Từ Lộc Minh nuốt một ngụm nước bọt. Làm sao đây? Chẳng lẽ hôm nay hắn thật sự phải chết ở đây sao? Muốn sống lại khó đến vậy sao?!

Khát vọng sống mạnh mẽ và ý chí không cam chịu số phận ép buộc hắn, cuối cùng khiến hắn bất chấp hết thảy, liều mạng thốt ra.

“Ta là người xuyên không.”

“Ta còn có không gian tùy thân!”

“…”

“Bốp!”

Dưới ánh mắt sắc bén như dao của nam tử kia, Từ Lộc Minh cố dồn chút sức lực cuối cùng, lấy từ trong không gian ra một bộ quần áo, đưa ra làm bằng chứng. Ngay sau đó, hòn đá trên tay người kia lập tức rơi xuống đất phát ra âm thanh nặng nề, còn tâm trạng căng thẳng của hắn cũng như rơi theo cục đá ấy.

Nam tử rẽ qua bụi cỏ cao đến nửa người, bước đến gần trước mặt Từ Lộc Minh, cúi người quan sát kỹ lưỡng từ trên xuống dưới.

Lúc này Từ Lộc Minh mới nhìn rõ dung mạo của người kia. Sống mũi cao thẳng, môi mỏng tái nhợt, đôi mắt đen như mực tuy không mang theo cảm xúc gì nhưng vẫn toát ra khí chất lạnh lẽo và xa cách đến cùng cực.

Tuy nhiên, điều khiến Từ Lộc Minh sửng sốt không phải là khí chất lạnh nhạt ấy mà là giữa trán người kia có một ấn ký đỏ rực hình hoa liễu.