Ta Và Phu Lang Đều Có Bàn Tay Vàng

Chương 2

Vì đau đớn không thể tập trung, hắn bất cẩn và bị rắn độc cắn.

Hắn nào phải đại phu, không biết cách nhận ra thảo dược giải độc. Chỉ có thể cố sức nặn máu đen ra, sơ cứu qua loa rồi liều mạng chạy ra khỏi rừng, mong có thể gặp được ai đó hiểu y thuật giúp hắn chữa trị.

Đúng là số khổ, uống nước thôi cũng có thể bị sặc chết.

Từ lúc rơi xuống đây đến giờ, độc tố lan khắp toàn thân khiến hắn không thể cử động. Hắn cũng không thể đi ra khỏi khu rừng hoang vu này để thấy một bóng người hay mái nhà nào cả.

Lần này, e là thật sự phải chết ở đây.

Từ Lộc Minh nghĩ đến việc mình sẽ chẳng bao giờ được quay về nhà, không được gặp phụ mẫu, gia gia và nãi nãi, còn có Đại ca, người thương hắn nhất, nước mắt không kiềm được tuôn ra nơi khóe mắt.

Đời này hắn khổ cực lắm mới có được một thân thể khỏe mạnh, một gia đình ấm áp, yêu thương. Những tháng ngày bình yên không bệnh không đau ấy còn chưa tận hưởng được bao lâu mà đã sắp phải biến mất khỏi thế gian này sao?

“Sột soạt… Sột soạt…”

Đang suy nghĩ, bên tai bỗng vang lên tiếng xào xạc, từ xa vọng lại rồi dần đến gần. Không phải tiếng gió lùa qua bụi cỏ, mà là âm thanh do một vật thể nặng đạp lên cỏ dại phát ra.

Mí mắt Từ Lộc Minh khẽ run, nước mắt càng rơi nhiều hơn.

Thảm quá rồi. Đến nước này mà ông trời còn không tha, còn muốn để hắn khi còn sống bị thú dữ theo dõi rồi bị răng nanh xé xác mà chết?!

Không thể chờ đến lúc hắn chết hẳn rồi hãy tới sao?

Tiếng bước chân của động vật lớn kia đột nhiên dừng lại. Cơn đau đớn như trong tưởng tượng cũng không xuất hiện.

Từ Lộc Minh mơ màng mở đôi mắt đẫm lệ, trước mắt là rừng núi Thương Sơn xanh tươi, cỏ cây rậm rạp. Những con vật dữ như hổ, sư tử hay gấu mà hắn lo sợ đều không hề tồn tại ở đây.

Gió núi nhẹ nhàng thổi qua, lúc này lại vang lên tiếng cỏ bị đẩy sang một bên.

Từ Lộc Minh nghiêng đầu, xuyên qua kẽ hở trong đám lá cây thấy một nam tử áo xanh đang ngồi xổm trên mặt đất, dùng chiếc cuốc nhỏ cẩn thận đào gốc rễ của một loại cỏ dại.

Lúc này sương sớm trong núi còn chưa tan hết, tầm nhìn không rõ nên không thấy được gương mặt nam tử kia, nhưng chỉ cần thấy có người thôi là trong lòng Từ Lộc Minh đã mừng rỡ vô cùng.

Hắn đang định lên tiếng cầu cứu thì thấy người nọ vừa cuốc xong thì buông cây cuốc đào thuốc xuống, vươn ngón tay chạm nhẹ vào một gốc cây thảo dược để lại.