"Đừng chạy!"
"Ngươi trốn không thoát đâu!"
Trong khu rừng rậm tối đen không nhìn thấy năm ngón tay, tiếng hô truy đuổi vang lên khắp nơi. Từ bốn phương tám hướng, binh lính cầm đuốc rượt theo một bóng người đang liều mạng bỏ chạy. Đám truy binh còn có hàng loạt kỵ binh phía sau giương cung lắp tên nhắm chuẩn vào bóng dáng đang di chuyển phía trước, chỉ chờ thời cơ thích hợp, mũi tên sẽ lập tức rời dây cung, một phát chí mạng.
Trong rừng, Từ Lộc Minh vứt bỏ giáp trụ, điên cuồng chạy trốn. Nghe thấy tiếng động phía sau, trong lòng hắn đã mắng chửi đến tận chân trời.
Hắn chỉ là một tên nuôi ngựa nhỏ nhoi, chẳng qua chỉ theo đội của Trương Giáo úy đi đưa sính lễ, không hiểu sao lại chọc ai ghét ai đến mức phải điều động cả một đám quân lính như vậy truy sát hắn.
Mắng thì mắng, nhưng Từ Lộc Minh cũng biết rõ chuyện này do hắn xui tận mạng. Ai bảo lúc bỏ ngựa chạy trốn hắn lại chọn đúng con đường chết tiệt này cơ chứ!
Giá mà biết trước bụi gai dày đặc đến mức ngay cả người cũng chẳng ẩn nấp nổi thì có đánh chết hắn cũng không chạy vào đây.
Giờ thì hay rồi, bị vây kín như sủi cảo, tiến không được mà lùi cũng chẳng xong.
Truy binh càng lúc càng áp sát, trong lúc Từ Lộc Minh đang tuyệt vọng nghĩ rằng lần này chắc chắn mất mạng thì trước mắt bỗng nhiên hiện ra một vách núi sâu hun hút. Dưới ánh lửa lờ mờ xung quanh, nó như một cái miệng rộng đang há to, muốn nuốt chửng lấy hắn.
Người khác gặp cảnh này ắt hẳn sẽ chân mềm nhũn, hết can đảm chạy trốn.
Nhưng đôi mắt Từ Lộc Minh lại sáng rực. Chỉ cần thoát được khỏi tầm mắt của đám truy binh, hắn tin mình có thể tìm được đường sống từ cõi chết này.
Không chút do dự, hắn nhảy xuống vực.
Thế nhưng hắn lại xem thường khả năng của truy binh. Chưa kịp rơi khỏi tầm mắt chúng, những cung thủ phía sau đã nhanh chóng đoán ra ý định của hắn, lập tức bắn tên.
Trong cơn mưa tên dày đặc, một mũi tên sắc bén đặc biệt xuyên thủng màn đêm, lao đi với tốc độ sấm sét, găm thẳng vào bả vai Từ Lộc Minh. Sức lực lớn đến mức như muốn đóng đinh hắn mãi mãi vào trong khe núi, vĩnh viễn không được siêu thoát.
"..."
"Khụ khụ khụ..."
"Chẳng lẽ ta làm trái điều luật nào của ông trời sao?"
Cả người Từ Lộc Minh tê liệt, nằm sõng soài trong bụi cỏ, tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Tối qua, hắn vất vả nhảy vực trốn khỏi truy binh. Ai ngờ trong đám cung thủ kia lại có một tên giỏi bắn cung. Một mũi tên xuyên thủng bả vai khiến hắn mang thương tích không thể lên đường, càng khỏi nói đến việc quan sát xung quanh.