Ta Và Phu Lang Đều Có Bàn Tay Vàng

Chương 4

Đầu thai sang thế giới này nhiều năm, hắn đã quá rõ dấu ấn đó tượng trưng cho điều gì.

—— Đó là dấu hiệu của giới tính thứ ba ở thế giới này, khác với nam tử và nữ tử, là ca nhi.

Người kia không để ý đến ánh mắt sững sờ của Từ Lộc Minh, chỉ thấy y liếc sơ qua vết thương rồi chủ động tiến đến bắt mạch, nhỏ giọng nói.

“Ta tên Khương Tân Di, là một đại phu. Ngươi đừng cử động, để ta xem vết thương của ngươi thế nào.”

Nói xong, y cẩn thận kéo áo của Từ Lộc Minh ra, nhìn kỹ vết thương do mũi tên để lại trên vai. Sau đó vén ống quần, tháo lớp băng gạc thô sơ ra để kiểm tra dấu rắn cắn. Thấy vậy, y nhanh chóng lấy từ túi bên hông ra một viên thuốc to bằng hạt đậu nành rồi nhét vào miệng Từ Lộc Minh.

“Ngươi bị rắn cạp nong cắn, may mắn là ngươi đã rửa sạch vết thương nên chất độc chưa kịp lan nhanh vào phế phủ. Độc thì ta có thể giải ngay bây giờ, nhưng vai ngươi bị trúng tên, mũi tên có móc ngược, chỉ có thể đợi xuống núi mới có thể lấy ra được.”

Từ Lộc Minh nuốt viên thuốc vào, đợi khoảng nửa khắc, Khương Tân Di dùng vài chiếc lá lớn đan lại thành hình cái chén, đổ một ít linh tuyền vào đó, đỡ hắn uống hết.

“Cảm ơn.” Sau khi uống thuốc và nước, tinh thần của Từ Lộc Minh khá lên nhiều, hắn chân thành cúi đầu cảm ơn.

Nếu không có người này, chắc chắn giờ phút này hắn đã trở thành xác chết lạnh ngắt.

“Không cần khách sáo.” Giọng nói của Khương Tân Di vẫn có chút lạnh nhạt, nhưng rõ ràng đã dịu đi nhiều so với lúc trước. “Ngươi nói ngươi cũng là người xuyên không, vậy ngươi xuyên đến từ lúc nào?”

“Ta là thai xuyên.”

Nói đến đây, đôi mắt Từ Lộc Minh sáng rực.

Đầu thai sang thế giới này đã nhiều năm, cuối cùng hắn cũng có thể nói ra bí mật sâu kín nhất trong lòng mình.

“...”

Kiếp trước của Từ Lộc Minh không may mắn, vừa sinh ra đã bị bệnh, bị ba mẹ ruột bỏ rơi vào trại trẻ mồ côi. Mà trại trẻ mồ côi thì lại không có tiền điều trị cho hắn. Không muốn trở thành gánh nặng, hắn vừa học vừa làm, tự mình tiết kiệm tiền mua thuốc, nhưng như vậy cũng không kéo dài được thêm bao nhiêu năm tuổi xuân.

Mười tám năm trước, Từ Lộc Minh đầu thai vào một gia đình nông dân bình thường ở vùng Tây Bắc. Cuộc sống gia đình rất đỗi nghèo khó, nhưng gia gia, nãi nãi là người biết lẽ phải, phụ mẫu chịu thương chịu khó, phụ mẫu chịu thương chịu khó, thúc thúc và thẩm thẩm thật thà chất phác. Quan trọng nhất là kiếp này hắn không còn chịu bệnh tật hành hạ, thân thể khỏe mạnh. Cả nhà đồng lòng, cố gắng dốc hết sức để nuôi Đại ca ra khỏi gia đình nông dân, hy vọng thay đổi cuộc đời cả nhà.