Hôm Nay Bạn Trai Làm Chuyện Xấu Sao?

Chương 9

Họ không mong gặp phải kiểu vụ này, vì mỗi lần xảy ra đều có thể liên quan đến nhiều sinh mạng.

Hiện tại, đây vẫn chỉ là một vụ mất tích bình thường. Mặc dù Tống Mạn có chút kỳ lạ, nhưng vẫn chưa đủ khiến họ phải chuyển hướng điều tra.

Nam cảnh sát lắc đầu: “Hy vọng là không phải.”

...

Buổi chiều muộn tại công trường, sau giờ tan ca, một nhóm công nhân xây dựng đang ngồi ăn cơm trong căn nhà tạm dựng sẵn. Ăn xong, họ tản ra: Người thì về phòng đánh bài, người ra ngoài mua đồ. Còn Trương Hoa thì bị đứa cháu trai kéo ra bãi đất trống bên cạnh – nơi chưa bắt đầu thi công – để chơi cầu lông.

Anh ta cũng không hiểu sao thằng nhóc lại khỏe thế, không còn cách nào khác đành đồng ý chơi cùng. Cháu anh cầm vợt chạy ra trước, còn Trương Hoa thì đi vào nhà vệ sinh, sau đó mới chậm rãi tiến về phía bãi đất trống.

Khi đến nơi, anh ta thấy cháu mình đang ngồi xổm ở một góc công trường, dường như đang nhìn cái gì đó.

“Làm gì đấy?” Trương Hoa quát lên.

Cháu anh quay đầu lại, vẫy tay gọi: “Chú ơi, chú nhìn xem hoa gì này, nở đẹp phết đấy!”

“Hoa gì? Công trường làm gì có hoa.”

Trương Hoa tò mò bước lại gần, cúi xuống nhìn, quả nhiên thấy sát rìa hàng rào tôn của công trường mọc ra mấy đóa hoa đỏ như bướm đang dang cánh.

“Chú, chú nói xem có phải loại hoa quý không? Lúc nãy cháu tìm trên mạng hỏi mà không ai nhận ra là giống gì cả. Hay là mình đào về trồng thử đi?”

Trương Hoa nghĩ một lát, cảm thấy cũng được.

Anh ta quay lại lấy cái xẻng và một chậu nhựa cũ, rồi hai chú cháu cùng nhau ngồi xuống bắt đầu đào. Nhưng mới đào được hai nhát thì đã thấy có gì đó không ổn.

Xẻng hình như vừa chạm phải thứ gì cứng. Khi lôi xẻng lên, đầu xẻng dính vết màu đỏ sẫm, trông như máu khô.

Hai chú cháu nhìn nhau, cố kìm nén ý muốn dừng tay, rồi tiếp tục đào một cách cẩn trọng – cho đến khi lộ ra... một bàn tay người.

Tối hôm đó, công trường bên ngoài cổng Tây Đại học Kỹ thuật Tần Thành bị phong tỏa bởi nhiều xe cảnh sát.

Sau vài tiếng làm việc cật lực, cảnh sát cuối cùng đã khai quật được một thi thể phụ nữ.

Thi thể bị chôn đứng dưới đất, điểm kỳ dị là không mặc quần áo và toàn thân bị quấn chặt bởi những sợi dây leo.

Trên các dây leo đó còn mọc ra những bông hoa đỏ lạ mắt, giống như bươm bướm.

Thi thể nhanh chóng được đưa về đồn. Tuy không có giấy tờ tùy thân để xác minh danh tính, nhưng vẫn có người nhận ra được cô gái.

Người nhận ra chính là nữ cảnh sát đã đi điều tra vụ mất tích của Đường Hiểu ban sáng. Ban đầu, nữ cảnh sát chỉ nghe nói có thi thể kỳ lạ nên đi cùng đồng nghiệp xem thử, ai ngờ lại chính là người mất tích ba ngày qua – Đường Hiểu.

Sau đó, bác sĩ pháp y đã công bố một kết quả kiểm tra rùng rợn: Những thực vật lạ kia... mọc ra từ chính cơ thể của Đường Hiểu.

...

Trường học vốn không có bí mật, tin tức về xác chết nữ được đào lên ở công trường gần đó nhanh chóng lan ra. Thậm chí đã có người truyền tai nhau rằng thi thể đó chính là của Đường Hiểu.

Cô giáo chủ nhiệm Tùng Phương đã đăng vài thông báo trong các nhóm lớp, yêu cầu không được tung tin đồn thất thiệt, cuối cùng cũng tạm thời ngăn được làn sóng chia sẻ trên mạng xã hội.

Nhưng trong các cuộc trò chuyện riêng tư, học sinh vẫn bàn tán sôi nổi.

Hai ngày sau, Tống Mạn lại một lần nữa bị gọi đến văn phòng cô giáo chủ nhiệm. Lần này, Tùng Phương không còn giữ sắc mặt nghiêm nghị nữa, trông bà ta như vừa trải qua cú sốc lớn, cả người ngơ ngẩn, thất thần.

Tống Mạn trong lòng đã đoán ra điều gì đó.

Hai người cảnh sát lần này không phải là hai người hôm trước. Họ cũng không mặc cảnh phục. Một nam một nữ, người phụ nữ trang điểm tinh tế, mặc váy hai dây màu đen, đi giày cao gót ba phân.

Người đàn ông thì mặc áo thun đen và quần jean, trên tay xăm hình một vị Bồ Tát đang cầm trượng trừ tà, mắt trợn trừng đầy giận dữ.

Dù nhìn thế nào, họ cũng không giống cảnh sát.

Tống Mạn không chào hỏi hai người, mà nhìn sang Tùng Phương hỏi: “Cô ơi, hai người này là...”

Tùng Phương như bị gọi tỉnh, giới thiệu: “Hai người này là cảnh sát chuyên điều tra vụ án của Đường Hiểu, cô đã xem qua giấy tờ của họ rồi.”

Tống Mạn khẽ cười, rồi nhìn về phía hai người kia.