Người đàn ông thấy cô vẫn tỏ vẻ nghi ngờ, đành phải lấy giấy chứng nhận ra một lần nữa.
Tống Mạn cầm lấy tấm giấy chứng nhận màu đen, trên bìa in ba chữ vàng: "Đội đặc biệt". Mở ra xem, bên trong có ảnh của người đàn ông, dấu mộc và dòng chữ "Văn phòng Xử lý Đặc biệt trực thuộc Bộ Công an".
Văn phòng Xử lý Đặc biệt...
Tống Mạn trả lại giấy tờ cho người đàn ông, liên kết những tin đồn gần đây lại trong đầu. Nếu như Đường Hiểu thực sự đã chết thì việc không phải cảnh sát hình sự tới mà là một đơn vị cô chưa từng nghe qua trong ký ức - “Văn phòng Xử lý Đặc biệt” - có lẽ chứng tỏ cái chết của Đường Hiểu không hề bình thường?
Cô chỉ mới sống lại chưa lâu, nhận thức về xã hội hiện đại vẫn còn hạn chế, chỉ có thể suy đoán.
Hồi đó, thế giới đã tồn tại nhiều thứ không thể lý giải mà gia tộc cô lại dính líu đến những thứ ấy. Mới mấy chục năm trôi qua, những điều kỳ bí kia vẫn còn tồn tại, cũng không có gì lạ.
“Các người muốn hỏi gì?”
“Cô biết Đường Hiểu chết rồi chứ?”
Người phụ nữ khoanh tay tựa vào bàn làm việc, mắt nheo lại, nhìn Tống Mạn với ánh mắt vừa thăm dò vừa ẩn giấu chút ngạc nhiên.
Trước khi đến, hai cảnh sát từng tiếp xúc với Tống Mạn đã nói với cô ta rằng, Tống Mạn có gì đó rất lạ... như biến thành người khác vậy.
Lúc đầu, Tưởng Dao không để tâm lắm. Nhưng khi gặp Tống Mạn, cô ta mới thấy đúng là hoàn toàn khác với ký ức.
“Chết rồi à? Cô ấy chết thế nào?” Trên mặt Tống Mạn hiện ra vẻ ngạc nhiên vừa đủ, không thừa cũng không thiếu.
“Đưa cô ấy xem ảnh.” Tưởng Dao hất cằm ra hiệu cho người đàn ông đi cùng.
Lục Chính hơi ngập ngừng. Cách làm của Tưởng Dao không tuân theo quy trình, những bức ảnh như vậy thường không được cho người ngoài xem. Nhưng ai bảo Tưởng Dao hiện tại là cấp trên của anh ta. Đành làm theo lời, đưa bức ảnh ra.
Tống Mạn cầm lấy ảnh, không rõ người chụp có sở thích kỳ quái gì không, rõ ràng là ảnh chụp một xác chết, vậy mà lại có phong cách như ảnh nghệ thuật.
Đặc biệt là dây leo xanh sẫm quấn quanh thi thể trắng bệch, cùng những đóa hoa đỏ rực như máu. Tất cả tạo nên một vẻ đẹp yêu dị và quỷ quái.
Tưởng Dao luôn chăm chú quan sát Tống Mạn, phát hiện cô nhìn thấy bức ảnh ghê rợn như vậy mà không hề lộ chút cảm xúc nào, trong lòng lại càng nghi ngờ.
Tống Mạn trong ký ức và người đang ngồi trước mặt cô ta, cứ như hai người khác nhau hoàn toàn.
“Đừng nói với tôi là mấy cái cây này gϊếŧ cô ấy đấy nhé.”
Tưởng Dao mỉm cười: “Cô ấy đúng là chết vì mấy cây này đấy. Có gì muốn nói không?”
“Không có gì muốn nói cả.” Tống Mạn lắc đầu.
“Vậy thì đi theo chúng tôi một chuyến.”
“Ý gì đây?” Tống Mạn sửng sốt.
Tưởng Dao đứng thẳng người, nói với cô: “Tôi nghi ngờ cô có liên quan đến cái chết của Đường Hiểu nên cần cô về hợp tác điều tra. Nếu không liên quan, chúng tôi sẽ thả cô về.”
“Đây không phải là quy trình điều tra bình thường đúng không?”
Tống Mạn đã cảm nhận được sự nhắm vào cô từ đối phương, nhưng cô không hiểu vì sao lại bị nhắm đến như vậy. Hơn nữa, dù nhìn thế nào, chuyện này cũng chẳng liên quan gì đến cô cả.
“Dĩ nhiên là không, bởi vì chúng tôi cũng không phải cảnh sát bình thường, chúng tôi không cần bằng chứng.”
“Nếu tôi không hợp tác thì sao?”
“Chúng tôi có thể cưỡng chế cô hợp tác, và cô sẽ không muốn chuyện đó xảy ra đâu.”
Khi Tưởng Dao nói những lời này, Lục Chính đứng bên cạnh đã vài lần muốn lên tiếng nhưng đều bị cô ta lườm một cái khiến anh phải im lặng.
“Ồ, vậy thì xin lỗi, tôi không hợp tác. Cô cứ cưỡng chế đi.” Trên mặt Tống Mạn không hề có vẻ sợ hãi, cô đâu phải lớn lên trong sợ hãi đâu.
“Tống Mạn, em...” Tùng Phương thấy không khí hai bên căng thẳng, do dự gọi một tiếng.
Tống Mạn quay đầu nhìn cô, nói: “Cô giáo định khuyên em sao?”
Tùng Phương nhìn Tưởng Dao và Lục Chính, lắc đầu.
Bà ta rất ghét Tống Mạn vì luôn gây rắc rối cho mình, nhưng cũng không nghĩ cái chết của Đường Hiểu lại liên quan đến cô. Hai người kia nói là cảnh sát nhưng cách làm việc thì quá tùy tiện, khiến bà ta cảm thấy không đáng tin.
“Cô tưởng tôi không dám sao?”
Tưởng Dao cười khẩy, gọi một tiếng: “Lục Chính.”
Lục Chính nhìn cô ta một cái, nhưng vẫn không hành động.