Tống Mạn suy nghĩ một chút rồi nói: “Có lẽ là vậy. Buổi sáng hôm đó, cô ta hắt một cốc nước vào sách của tôi. Khi tôi về ký túc, liền trả lại cho cô ta một cốc. Cô ta nổi giận, định đánh tôi nhưng không đánh được. Sau đó thì không quay lại phòng nữa.”
Cá tính thật quá cứng, nữ cảnh sát âm thầm cảm thán trong lòng.
“Tôi nghe bạn cùng phòng em nói, em từng đe dọa em ấy, bảo em ấy phải cẩn thận khi ngủ vào ban đêm.”
“Cũng có nói nhưng không tính là đe dọa đâu. Tôi chỉ bảo cô ta nên biết điều mà biến khỏi tầm mắt tôi, và cô ta đúng là cũng biết điều đấy.” Tống Mạn đáp với vẻ thờ ơ.
“Tống Mạn, em sao có thể bắt nạt bạn học như vậy được!” Tùng Phương cuối cùng cũng không nhịn nổi, lớn tiếng chỉ trích.
Tống Mạn hơi ngẩng cằm lên: “Thế này mà gọi là bắt nạt à? Vậy thì những việc Đường Hiểu làm với em đủ để khiến cô ta bị đuổi học rồi đấy. Cô Tùng, nếu cô cho rằng vài lời hăm dọa suông cũng tính là phạm pháp thì cứ đi kiện em đi.”
Tùng Phương bị cô chặn họng, không biết nói gì thêm, dưới ánh mắt của hai cảnh sát, đành cố nén giận mà im lặng.
Lúc này, nam cảnh sát hỏi tiếp: “Sau đó em còn liên lạc gì với Đường Hiểu không?”
Tống Mạn trả lời thành thật: “Có một lần, ba ngày trước vào buổi chiều, cô ta bất ngờ gọi cho tôi, hẹn gặp ở quán phê Rừng Xanh gần cổng Tây. Tôi có tới đó nhưng hôm ấy quán không mở, còn cô ta thì không tới.”
“Sau đó em không liên lạc lại với em ấy sao?”
“Không.” Tống Mạn lắc đầu.
“Tại sao? Người bình thường khi chờ mà không thấy thì ít nhiều cũng phải gọi điện xác nhận chứ?”
“Có lẽ vì tôi vốn không hứng thú với chuyện cô ta muốn nói. Cô ta bảo muốn nói lý do vì sao Quách Duệ thay lòng đổi dạ. Tôi nghĩ lúc đó cũng rảnh nên ghé qua nghe thử. Cô ta có đến hay không với tôi cũng chẳng khác gì.”
Nam cảnh sát gật đầu, trao đổi ánh mắt với nữ cảnh sát, rồi cùng đứng dậy, nói với Tống Mạn: “Cảm ơn em đã hợp tác, nếu cần thiết, chúng tôi sẽ tiếp tục liên hệ.”
“Được ạ, vậy tôi xin phép đi trước.”
Nói rồi cô nhìn sang Tùng Phương, chào: “Chào cô giáo.”
Sau đó quay người rời khỏi văn phòng, không ngoái lại.
Tống Mạn vừa đi khỏi, Tùng Phương lập tức nói với hai cảnh sát: “Cái em Tống Mạn này rất khôn lỏi, lời em ấy nói không thể tin được đâu.”
Nữ cảnh sát mỉm cười với Tùng Phương, không đưa ra nhận xét gì, chỉ nói: “Cảm ơn cô Tùng đã hợp tác, chúng tôi còn muốn gặp thêm vài sinh viên khác, không biết có tiện không?”
“Đương nhiên là được rồi.” Tùng Phương phối hợp rất nhiệt tình.
Hai cảnh sát tiếp tục điều tra đến tận chiều tối, gần như đã hỏi hết tất cả sinh viên có liên quan đến nhóm bạn của Đường Hiểu.
Việc điều tra sinh viên có một điểm lợi, đó là đa số họ rất hợp tác. Đáng tiếc, ngoài lời khai của Tống Mạn và Quách Duệ có chút thông tin đáng giá thì từ những người khác, họ không thu được bao nhiêu.
Trên đường ra xe cảnh sát, nữ cảnh sát quay sang đồng nghiệp nam nói: “Anh Từ, em cảm thấy nữ sinh Tống Mạn kia có gì đó không ổn.”
Nam cảnh sát bật cười: “Không ổn là đúng rồi. Em không nhận ra à, ai cũng nói Tống Mạn trước kia là một người rất hiền lành, bị bắt nạt, bị chửi mắng cũng nhẫn nhịn. Ngay cả khi bị giật bạn trai, em ấy cũng chẳng hé răng nói với ai.”
“Chẳng lẽ là đột nhiên bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, rồi "ngộ" ra điều gì đó?” Nữ cảnh sát đoán.
Nam cảnh sát cười khẩy: “Ngộ ra cái gì mà ngộ ra, em ấy chẳng khác gì biến thành một người hoàn toàn khác. Em cũng thấy hôm nay rồi đó, đến cả giáo viên hướng dẫn mà em ấy cũng không coi ra gì, nói chuyện kiểu "muốn kiện thì cứ kiện", không một chút do dự. Tính cách con người không thể thay đổi trong một sớm một chiều như vậy được.”
“Biến thành một người khác... lẽ nào lại là kiểu vụ án đó?” Nữ cảnh sát do dự hỏi.
Là cảnh sát, họ dĩ nhiên biết một vài chuyện mà dân thường không biết.
Ví dụ như một số vụ án không thể tìm ra hung thủ, hoặc không thể xác định nạn nhân. Cũng có vụ rõ ràng là có người chết nhưng hung thủ lại có chứng cứ ngoại phạm đầy đủ, hoặc kiểu như xúi giục nạn nhân tự sát...
Thông thường, những vụ án như vậy sẽ được chuyển cho các bộ phận chuyên trách xử lý.