Cậu gãi đầu, đây là vừa nãy tức giận, tức đến mức không muốn đưa cậu về nhà ư?
Tính khí người này hung hăng vậy sao?
Hợp tác vui vẻ cũng đã nói rồi, chẳng lẽ bây giờ lại muốn đổi ý trả hàng?
Diêm Tiêu buồn bực bước ra khỏi phòng trà thì trời đã tối hẳn, vầng trăng lưỡi liềm trắng sáng ẩn sau đám mây đen, cảng thành mùa thu nhiều mưa, lúc này không khí vừa oi bức vừa ẩm ướt, như sắp mưa đến nơi.
Cậu lấy danh thϊếp Lục Quân Tranh đưa cho ra, do dự không biết có nên gọi điện thoại trên đó không.
Kết quả điện thoại nhà họ Lâm gọi đến trước, bà Lâm hoàn toàn không quan tâm con trai ruột ra sao rồi, mở miệng liền hỏi cậu và Lục Quân Tranh sống chung thế nào.
Vốn dĩ là rất tốt nhưng bây giờ có lẽ không tốt lắm...
Diêm Tiêu kể tình hình có lẽ cậu sẽ phải ngủ ngoài đường, bà Lâm lại như đã đoán trước, không hề trách mắng, bảo cậu tìm chỗ ở rồi chờ điện thoại, đến lúc đó sẽ sắp xếp cho cậu và Lục Quân Tranh gặp lại.
Cậu cảm thấy cách nói này có chút kỳ lạ nhưng lại không nghĩ ra kỳ lạ ở đâu, đang ngẩn người suy nghĩ thì "tách" một giọt nước rơi xuống chóp mũi, cậu dùng đầu ngón tay lau đi, thầm kêu không ổn.
Ngẩng đầu lên nhìn, những hạt mưa lộp bộp đã rơi xuống mặt cậu rồi.
Vị trí địa lý của Cảng Thành vốn đã ở phía nam, lại dựa lưng vào núi hướng ra biển, mưa mùa đến bất chợt khiến người ta không kịp trở tay, người đi đường trên phố vội vàng chạy tán loạn.
Trước đây ở trường đua ngựa dầm mưa là chuyện thường, chỉ tốn công thay quần áo, hôm nay Diêm Tiêu lại gia nhập đội ngũ người đi đường ôm đầu chạy trốn, tiện tay chọn một khách sạn rồi lao vào.
Cho nên cũng không để ý, khách sạn cậu chọn lại là khách sạn Lanton thuộc tập đoàn Lục thị.
Dù sao chết đuối thì chết nhưng bộ vest mới mua hôm nay không được giặt nước!
Một đoạn đường ngắn ngủi khiến Diêm Tiêu ướt như chuột lột, điều hòa trong sảnh khách sạn quá lạnh, cậu vừa đi được hai bước đã hắt hơi một cái, tóc vuốt keo cũng xõa xuống trán.
Người đến đây trú mưa không nhiều, ngược lại có một con chó hoang lẽo đẽo theo sau Diêm Tiêu cùng nhau đi vào từ cửa xoay.
Diêm Tiêu đưa tay vuốt mấy cái tóc mái, nước chảy xuống theo lông mi hơi cay mắt, cậu lắc đầu hất văng những giọt nước thừa.
Con chó hoang nhỏ bên cạnh vậy mà cũng dừng lại, vểnh cái mông nhỏ lên bắt đầu vẩy nước.
"Ê, bắn hết cả vào người tao rồi!" Diêm Tiêu né sang một bên, đợi nó không vẩy nữa, lại cúi đầu xoa đầu nó nói: "Học theo tao đấy à?"
Cậu mang theo người đầy nước đến quầy lễ tân thuê phòng, đi một bước để lại một vệt nước.
Bên cạnh còn có một chuỗi dấu chân nhỏ.
Cô gái lễ tân mỉm cười nhận lấy danh thϊếp Diêm Tiêu đưa, phàm là những phú thương có tiếng tăm ở Cảng Thành đều có danh thϊếp đặc biệt dùng để thanh toán ghi nợ, tấm danh thϊếp trong tay Diêm Tiêu là nhà họ Lâm đưa cho cậu, tiện tay để chung với danh thϊếp của Lục Quân Tranh.