Sau Khi Thiếu Gia Thật Làm Bảo Mẫu Cho Đại Lão Tàn Tật HE Rồi

Chương 8

Nhưng hình ảnh đó dường như không mấy tao nhã, có lẽ Lục Quân Tranh không muốn bị nhìn thấy vẻ lúng túng khó coi của mình.

Thông thường, những con vật đực bị thương đều xấu hổ khi để người khác nhìn thấy sự bất tiện của mình, ban đầu "Chiến Phủ" cũng không cho phép bất kỳ ai chạm vào chân bị thương của nó.

Phản ứng của anh khiến Diêm Tiêu cảm thấy như đang đối diện với một chú ngựa con bị thương vừa gặp mặt, vì không có cảm giác an toàn nên không cho sờ, không cho chạm, cứ cố chấp sẽ bị đá, chuyện này quả thực phải tiến hành từng bước.

Một người biết điều hơn có lẽ đã tìm cớ tránh mặt rồi, nhưng hôm nay tránh được, không thể lần nào cũng tránh được.

Cậu quyết định làm người đầu tiên vuốt râu hùm!

"Để tôi giúp anh."

Diêm Tiêu ngồi xổm xuống đưa tay về phía bắp chân của Lục Quân Tranh, đối phương không vui "tặc" một tiếng: "Ai cho cậu chạm vào?"

Hừ, phản ứng cũng lớn thật.

Cậu thở dài rụt tay lại, lùi một bước đặt lên đầu gối Lục Quân Tranh, cười hì hì trêu chọc: "Vậy phải làm sao bây giờ, bây giờ tôi cũng có chữa khỏi được đâu."

Ánh mắt Lục Quân Tranh rơi vào cánh tay cậu, khẽ nhíu mày nhưng không nói gì.

Không phản kháng nữa tức là có hiệu quả, Diêm Tiêu thừa thắng xông lên thử dò xét lần nữa, vén ống quần Lục Quân Tranh lên, nhìn thấy một đoạn khung kim loại nhỏ, khẽ hỏi: "Cái khung này còn phải đeo bao lâu nữa, có đau lắm không?"

Lục Quân Tranh càng thêm lạnh nhạt: "Không liên quan đến cậu."

"Sao lại không liên quan chứ, tôi hy vọng anh mau chóng khỏe lại." Diêm Tiêu nắm lấy mắt cá chân của Lục Quân Tranh đúng thời cơ, lập tức cảm thấy đối phương rơi vào trạng thái phòng bị, toàn thân căng cứng.

Nhưng lời cậu nói lại rất khéo, động tác tay lại nhẹ nhàng nhanh chóng, còn chưa kịp phản ứng, Diêm Tiêu đã giúp cậu từ từ đặt chân bị thương lên bàn đạp.

Diêm Tiêu đứng thẳng người, đợi một lúc, phát hiện anh không có ý định tấn công mình, yên tâm rồi.

Thế này chẳng phải được rồi sao!

Đối đãi với những chú ngựa con khó thuần phục cần phải vừa mềm vừa cứng, hơn nữa chỉ cần tránh đủ nhanh, dù ngựa có đá hậu cũng không đá trúng cậu!

Có lần một sẽ có lần hai, lần sau có lẽ Lục Quân Tranh sẽ quen...

Nhưng Lục Quân Tranh hiển nhiên không ngờ cậu lại dám lỗ mãng như vậy, nhìn chằm chằm đôi mắt cún con ngập tràn ý cười suy nghĩ một lát.

Người này từ lúc gặp mặt đã đủ loại lời ngon tiếng ngọt, vẻ mặt nhiệt tình chu đáo, nếu không phải giả vờ thì càng quái lạ.

Nói cậu không có mưu đồ gì quỷ cũng không tin, Lục Quân Tranh từ từ thả lỏng cơ thể, khẽ cười lạnh một tiếng không nói gì.

Diêm Tiêu đẩy xe lăn đưa Lục Quân Tranh xuống lầu một, trợ lý Quan tiếp nhận rồi giao cho vệ sĩ, đưa anh đến sảnh.

Vốn tưởng là Lục Quân Tranh có dặn dò đặc biệt gì, kết quả Diêm Tiêu hỏi quản lý phòng trà mới biết Nhị thiếu gia đã đi từ bãi đỗ xe dưới tầng hầm rồi.