Sau Khi Thiếu Gia Thật Làm Bảo Mẫu Cho Đại Lão Tàn Tật HE Rồi

Chương 7

Lục Quân Tranh nhìn cậu như có điều suy nghĩ, phát hiện người này quả thực đã tìm một bộ vest có màu sắc gần giống với bộ anh đang mặc, hoa văn chìm ánh vàng, dưới ánh đèn ẩn hiện một mảng trúc vàng.

Vừa khéo lại trùng khớp với họa tiết trên người anh, khó trách người khác nghi ngờ là cố ý.

Lục Quân Tranh khẽ cười một tiếng: "Cậu cũng không cần ân cần như vậy, tôi sẽ không vì thái độ của cậu mà thay đổi bất cứ quyết định nào."

"Không sao, chúng ta cứ từ từ." Diêm Tiêu không hề nao núng nói.

Còn trợ lý Quan đã quen với đủ loại vẻ mặt lạnh lùng của sếp mình, biết rằng đây là không có đường thương lượng, anh ta vội vàng bỏ dở công việc trên tay, tiến lên hòa giải bầu không khí: "Không cần làm phiền Lâm thiếu, tôi làm là được rồi."

Trong lòng Diêm Tiêu lại dấy lên hồi chuông cảnh báo.

Đây nhất định là tiền bối trong giới đang khách sáo với cậu, nếu cậu tin là thật thì xong đời!

Diêm Tiêu nhanh chóng giật lấy chiếc xe lăn, trợ lý Quan còn chưa kịp chạm vào một sợi lông.

Cậu đẩy xe lăn đến trước mặt Lục Quân Tranh: "Trợ lý Quan bận giúp anh Lục xử lý công việc rồi, những chuyện nhỏ này sau này cứ giao cho tôi."

Nói xong lại sợ mình không đủ thân thiện, cười nhìn sang: "Dù sao sau này tôi cũng là người chăm sóc anh Lục, trợ lý Quan đừng khách sáo với tôi."

Diêm Tiêu cười rộ lên, ánh mắt lấp lánh như hoa đào nở rộ, trợ lý Quan lại cảm thấy sau lưng lạnh toát.

Vị Lâm thiếu này xem ra quả thực không đơn giản, mặc dù cách cậu tiếp cận sếp của mình rất cũ rích nhưng chỉ trong nửa ngày ngắn ngủi đã xoay chuyển tình thế, đẩy cả người trợ lý như anh ta cũng ra rìa!

Nhìn thì lỗ mãng nhưng thực tế lại kín kẽ từng bước, nụ cười như giấu dao, có lẽ xuất phát từ sự chiếm hữu đáng sợ của Lâm thiếu đối với sếp anh ta!

Quá kinh khủng!

Lục Quân Tranh hiển nhiên cũng nhận ra sự nhiệt tình bất thường của Diêm Tiêu, rốt cuộc người này đang tính toán điều gì?

Anh sờ cây gậy bên cạnh bàn, chạm vào bánh xe lăn: "Lại gần một chút."

Diêm Tiêu ngoan ngoãn làm theo, muốn đưa tay đỡ anh nhưng bị đối phương tránh né, Lục Quân Tranh tự mình đứng dậy bằng chân lành lặn.

Không sao, lần hợp tác đầu tiên không có sự phối hợp ăn ý là chuyện bình thường, Diêm Tiêu kéo ghế ra, đẩy xe lăn ra sau lưng anh để anh ngồi xuống.

Lục Quân Tranh nhấc chân trái lên đặt lên bàn đạp, rồi ngước mắt liếc nhìn Diêm Tiêu, ánh mắt từ dưới lên trên, lại mang đến cho người ta một ảo giác khinh miệt từ trên xuống.

Diêm Tiêu ngẩn người, ý gì đây?

Chẳng lẽ đã đến lúc phải dùng ánh mắt để đoán ý sếp rồi sao?

Lục Quân Tranh thấy cậu ngẩn người, mất kiên nhẫn nói: "Cậu còn muốn nhìn bao lâu nữa?"

Lúc này Diêm Tiêu mới phản ứng lại, trong tài liệu nói xương chân phải của Lục Quân Tranh bị gãy hoàn toàn mất cảm giác, muốn di chuyển lên bàn đạp, e rằng chỉ có thể dùng tay ôm lên đặt vào.