Anh nở một nụ cười nhạt lạnh: “Được, tôi chờ xem.”
Yeah! Có công việc rồi!
Diêm Tiêu đứng dậy chủ động đưa tay ra: “Anh Lục, hợp tác vui vẻ!”
Lục Quân Tranh lại không có ý định bắt tay hợp tác, mười phút đã hết, khi trợ lý đẩy anh rời đi, anh mới không quay đầu lại nói một câu: “Bây giờ nói điều này vẫn còn quá sớm.”
Có vui vẻ hay không thì không biết nhưng người này thú vị đấy, vì mưu cầu danh lợi cho nhà họ Lâm mà cái dạng gì cũng giả vờ được.
Lục Quân Tranh theo kế hoạch lên phòng riêng trên tầng hai để gặp đối tác, đây là mục đích chính của anh hôm nay.
Đàm phán về hai tuyến vận tải thương mại mới ở cảng Đông.
Kinh tế Cảng Thành từ trước đến nay đều dựa vào vận tải biển và thương mại, mấy năm gần đây lại càng tăng trưởng gấp bội. Lục thị là gia tộc gần như độc chiếm thị trường vận tải biển của Cảng Thành, chắc chắn là người hưởng lợi lớn nhất. Sau khi mở thêm hai tuyến vận tải này, chắc chắn sẽ có những kẻ ngửi thấy mùi vị mà xông vào tranh giành miếng bánh.
Hoặc cũng có khả năng đã có người sớm biết tin mà vội vàng bám lấy.
Giả thuyết này vừa được hình thành khiến Lục Quân Tranh bất giác nhớ đến nụ cười vừa gặp ban nãy.
Sau khi bàn bạc xong các điều khoản hợp đồng, Lục Quân Tranh lấy lý do chân không tiện, sai trợ lý Quan tiễn khách.
Còn anh thì tựa lưng vào ghế gỗ đàn hương, vừa lật xem bản dự án đối tác để lại, vừa tiện tay cầm tách trà nhấp một ngụm, rồi lại nhíu mày đặt xuống.
Trà đã nguội lạnh.
Tiếng bánh xe lăn trên sàn gỗ cùng tiếng bước chân truyền đến, Lục Quân Tranh không ngẩng đầu, đẩy tách trà: "Nước."
Tách trà bị người ta lấy đi, một lúc sau mới đưa trở lại, anh không nhìn mà cầm lên uống một ngụm.
Vẫn lạnh?
Lục Quân Tranh nhìn kỹ lại, đây vẫn là một cốc nước lọc nguội tanh, Quan Cảnh đi theo anh bao nhiêu năm nay, sao có thể mắc phải sai lầm như vậy?
Anh không vui hỏi: "Chẳng lẽ quán này không có nước nóng sao?"
Đáp lại anh lại là một giọng nói trong trẻo pha chút áy náy: "Anh muốn uống nóng hả, vậy để tôi đổi cho anh."
Lục Quân Tranh ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn Diêm Tiêu.
Trợ lý Quan vội vàng từ phía sau Diêm Tiêu ló đầu ra, mặt dày tiến lên một bước: "Cậu Lâm cứ nghỉ ngơi, để tôi làm cho."
Anh ta cũng không hiểu vị Lâm thiếu này nổi hứng gì, đuổi theo đòi giành việc của anh ta.
Trợ lý Quan cũng không dám chậm trễ, nhanh chóng đi đổi trà ấm.
Lục Quân Tranh không uống nước nữa, mặt không cảm xúc nhìn Diêm Tiêu: "Cậu đến đây làm gì?"
"Vừa nãy tôi học trợ lý Quan cách dùng xe lăn của anh đấy." Diêm Tiêu nhìn khuôn mặt đẹp trai của Lục Quân Tranh, lạnh lùng thì có lạnh lùng thật, nhưng lời đồn quả thực không đáng tin.
Cậu tiếp tục nói: "Lát nữa tôi bế anh sang xe lăn nhé, đừng dùng gậy nữa, cái đó không an toàn, lỡ lại bị thương thì không đáng."