Dù sao lãnh đạo ở trại nuôi ngựa cũng gọi cậu như vậy.
Trợ lý bên cạnh Lục Quân Tranh ngăn nhân viên phục vụ không cho tới gần, nhận lấy khay trà, đặt hai tách trà thanh đạm lên bàn.
Cuộc gặp mặt lần này có thể nói là nằm ngoài kế hoạch, trong lịch trình hôm nay của sếp anh ta chỉ chiếm mười phút, chẳng qua là đến dò xét lai lịch của vị hôn phu chưa từng gặp mặt này, lát nữa còn có một hợp đồng cần bàn.
“Một cuộc phỏng vấn rất quan trọng là chỉ lần gặp mặt này?” Lục Quân Tranh không chỉ người lạnh, giọng nói cũng mang theo chất kim loại lạnh lẽo cứng rắn.
Diêm Tiêu gật đầu: “Dù sao cũng là quan hệ hợp tác, phải thể hiện thành ý chứ.”
Cậu chăm sóc Lục Quân Tranh tốt thì nhà họ Lục cũng sẽ giúp đỡ nhà họ Lâm, trợ lý Trương đã nói với cậu như vậy, đây chẳng phải là hợp tác đôi bên cùng có lợi sao, đúng mà!
Lục Quân Tranh lại nhướng mày, ngón tay khẽ vuốt ve tách trà trên bàn.
Đối với anh, cuộc hôn nhân giữa nhà họ Lâm và nhà họ Lục suy cho cùng cũng chỉ là trao đổi lợi ích, nói họ là quan hệ hợp tác cũng không sai.
Đủ thẳng thắn.
Anh không nói gì, Diêm Tiêu còn tưởng vị này để ý chuyện hỏi đường vừa nãy, ngại ngùng giơ tay gãi đầu: “Lúc nãy đến hơi vội, hình tượng quả thật không tốt lắm, nhưng sau này tôi sẽ chú ý, anh Lục có thể… đừng trừ điểm của tôi không?”
Không biết năm triệu tệ này có bao gồm cả tiền thưởng hiệu suất không.
Lỡ Lục Quân Tranh không vui mách lẻo với nhà họ Lâm, đến lúc đó bị trừ hết thì làm sao!
Lục Quân Tranh lười nói nhảm với cậu, không đáp mà hỏi ngược lại: “Đây không phải là chuyện nhỏ, nhà họ Lâm bảo cậu đến, cậu liền đồng ý, vì sao?”
Vì sao?
Vì năm triệu tệ chứ sao!
Nhưng tôi đã ký điều khoản bảo mật, không thể nói.
Từ nhỏ đến lớn Diêm Tiêu ít khi nói dối, khi mở miệng giọng không được tự tin lắm: “Không có vì sao cả, muốn đến thì đến thôi.”
Ánh mắt Lục Quân Tranh lướt qua mặt cậu, hừ lạnh một tiếng đầy ẩn ý: “Cậu đúng là rất tự nguyện.”
Diêm Tiêu tưởng anh không tin mình sẽ tự nguyện đến chăm sóc một người trưởng thành tàn tật, vắt óc cố gắng xua tan nghi ngờ của anh: “Anh yên tâm, họ không ép tôi đến, là tôi tự nguyện.”
Cậu cười nói tiếp: “Tuy rằng đây cũng là lần đầu tiên tôi làm chuyện này, có lẽ chúng ta cần phải phối hợp với nhau một chút.”
Vốn dĩ Lục Quân Tranh không kỳ vọng gì vào lần gặp mặt này, nghe đến đây lại khựng lại, ánh mắt rơi vào khuôn mặt đối diện.
Đôi mắt cún con tươi cười sáng ngời lạ thường, mang theo nụ cười lấy lòng: “Nhưng tôi đã chuẩn bị bài tập trước rồi, tôi đảm bảo với anh, từ nay về sau nhất định sẽ chăm sóc anh thật tốt!”
Lần đầu gặp mặt đã lấy lòng đối tượng kết hôn như vậy, suýt chút nữa khiến Lục Quân Tranh bật cười, anh nhìn Diêm Tiêu hồi lâu, ánh mắt từ nghi ngờ đến hiểu rõ chỉ mất vài giây ngắn ngủi.