Nhưng ông chủ cửa hàng không hài lòng lắc đầu, nói cậu phí hoài gương mặt và vóc dáng đẹp như vậy, Diêm Tiêu bị khen đến ngại ngùng, không để ý đã bị dụ dỗ mặc thử một bộ vest phong cách casual khác.
Người trong gương eo thon chân dài tỷ lệ cực kỳ đẹp, nhưng lại đội một mái tóc xoăn tự nhiên màu đen rối bù che mắt, khiến sự chú ý của người khác hoàn toàn bị đôi chân dài thẳng tắp của cậu thu hút.
Ông chủ suy nghĩ một lát, đích thân dùng tay vuốt một ít sáp lên mái tóc rối của cậu.
Tóc mái được chẻ ngôi gọn gàng để lộ vầng trán sáng sủa, sau khi toàn bộ khuôn mặt Diêm Tiêu lộ ra, đôi mắt to tròn sáng ngời của cậu đặc biệt thu hút.
Lúc này ông chủ mới hài lòng gật đầu.
Chỉ là lúc thanh toán có chút ngớ người, Diêm Tiêu nhìn con số có thể bằng mấy tháng lương trước đây của mình mà đau lòng một hồi.
Cũng may nhà họ Lâm đã cho cậu quyền sử dụng thẻ phụ, dù sao “Đại thiếu gia nhà họ Lâm” ra ngoài không thể quá nghèo nàn.
Diêm Tiêu mang theo tinh thần phấn chấn chạy nhanh trở lại phòng trà, còn mười phút nữa là đến giờ hẹn.
Cậu báo tên liền có nhân viên phục vụ trực tiếp dẫn cậu đến một phòng riêng ở góc sảnh lớn ngồi xuống, xem ra đối phương đã sắp xếp xong buổi gặp mặt này.
Bên ngoài cửa sổ cách điệu của bàn là một khu vườn kiểu Trung nửa mở, từ cửa sổ có thể nhìn thấy hành lang đối diện.
Diêm Tiêu chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, vùi đầu suy nghĩ về lời mở đầu lát nữa, nhất định phải để lại ấn tượng tốt cho đối phương mới có thể nắm chắc được công việc này!
Mấy phút sau, tiếng bước chân hỗn loạn truyền đến từ cuối hành lang.
Một đám người mặc vest chỉnh tề trông như thuộc hạ đang vây quanh một người đàn ông đi về phía Diêm Tiêu, người đi đầu ngồi trên xe lăn, có chút quen mắt.
Bộ vest được cắt may tinh tế, khuy măng sét đá quý màu tối ở cổ tay lấp lánh ánh sáng, một gương mặt lạnh lùng thờ ơ hiện ra trước mắt Diêm Tiêu, cậu lập tức bỏ tay đang chống cằm xuống.
Má ơi, đây không phải là tên đáng thương ngồi xe lăn ư?
Đến khi người đàn ông dừng lại đối diện Diêm Tiêu, cậu mới chợt nhận ra, đây mẹ nó đâu phải là tên đáng thương, đây chính là Nhị thiếu gia nhà họ Lục, Lục Quân Tranh tính tình quái gở trong truyền thuyết!
Đương nhiên cũng là năm triệu tệ của Diêm Tiêu.
Nhìn gương mặt lạnh lùng đẹp trai kia, Diêm Tiêu không giấu được vẻ kinh ngạc, đôi mắt cún con trợn tròn xoe, lời mở đầu đã chuẩn bị sẵn cũng quên sạch, buột miệng thốt ra: “Là anh?”
Ánh mắt Lục Quân Tranh khi nhìn thấy cậu lần đầu tiên khẽ nheo lại, vẻ lạnh lùng trong mắt càng tăng thêm vài phần so với vừa nãy.
Anh không để ý đến sự kinh ngạc của Diêm Tiêu, lạnh nhạt mở miệng: “Lâm Tiêu?”
Diêm Tiêu suýt chút nữa không phản ứng kịp rằng cậu đã đổi sang họ Lâm rồi, sảng khoái cười nói: “Cứ gọi tôi Tiểu Tiêu là được.”