Sau Khi Thiếu Gia Thật Làm Bảo Mẫu Cho Đại Lão Tàn Tật HE Rồi

Chương 3

Tuy rằng khi đến chuồng ngựa đã mặc đồ bảo hộ nhưng trên người vẫn dính chút cỏ khô và bùn đất khô, chiếc quần thể thao màu xám còn in nửa dấu móng ngựa, trông xám xịt chẳng khác nào con chó đất nhỏ ở cổng trại nuôi ngựa.

Diêm Tiêu xem giờ, vẫn còn kịp, cậu định đi mua một bộ vest chỉnh tề hơn, ít nhất không thể để lộ vẻ lúng túng trong lần gặp đầu tiên, như vậy trông rất thiếu chuyên nghiệp.

Cậu nhìn quanh một lượt, ngẩng đầu lên, thoáng thấy giữa những tán lá long não trên ban công lầu hai của phòng trà, có một người đàn ông đang ngồi.

Tóc đen áo đen, trầm tĩnh lạnh lùng.

Dù cách một đoạn nhưng đó vẫn là một gương mặt thu hút sự chú ý, bộ vest ba mảnh màu đen kim tuyến trên người anh rất vừa vặn, vai rộng lưng thẳng, đường cắt may tinh tế thể hiện gu thẩm mỹ tuyệt vời.

Dù sao cũng là nơi lạ nước lạ cái, hay là hỏi thử anh xem sao?

Diêm Tiêu men theo cầu thang gỗ leo lên, thò nửa đầu ra khỏi mép sàn nhìn.

Phát hiện người đàn ông quả thật đang ngồi nhưng không ngờ lại ngồi trên xe lăn, nửa người tắm trong ánh hoàng hôn đỏ cam, lặng lẽ cúi đầu nghịch điện thoại, trông có vẻ dễ nói chuyện.

Kệ đi, cứ hỏi tên đáng thương ngồi xe lăn đó thử!

“Xin hỏi anh có biết gần đây chỗ nào bán bộ vest giống như anh đang mặc không?” Diêm Tiêu bám vào lan can chỉ thò nửa người ra, thấy người đàn ông nhìn sang thì cười vẫy tay với anh.

Nhìn kỹ lại, Diêm Tiêu mới phát hiện vừa nãy hình như mình đã phán đoán sai.

Người này sở hữu một gương mặt với những đường nét sắc sảo, quả thực là một người rất đẹp trai, nhưng sự lạnh lùng và khinh miệt trong ánh mắt lại khiến anh trông không dễ chọc vào.

Diêm Tiêu bị anh nhìn như vậy thì vô thức căng thẳng nắm chặt mép quần: “Chắc chắn tôi không mặc đẹp được như anh, kiểu dáng tương tự là được rồi.”

Trời biết trong mấy giây im lặng lúng túng đó, Diêm Tiêu đã muốn quay đầu bỏ chạy đến mức nào!

Lại im lặng mấy giây, đối phương mới lên tiếng: “Dùng để làm gì?”

Tuyệt vời, có hy vọng rồi!

“Lát nữa tôi có một cuộc phỏng vấn, nó liên quan đến việc tôi có nhận được công việc lương cao đó hay không.” Nói xong, Diêm Tiêu lại sợ không đủ thuyết phục, chân thành nói thêm một câu.

“Thật sự rất quan trọng!”

“Tầng trệt phía tây trung tâm thương mại đối diện, cuối hành lang bên trái.” Người đàn ông nhẹ nhàng để lại một câu nói rồi điều khiển xe lăn trở vào trong, có vẻ thản nhiên như chuyện xong rồi phủi áo ra đi.

Mắt Diêm Tiêu sáng lên, cậu chạy nhanh hai bước lên trên kêu: “Cảm ơn anh!”

Xem ra sau này vẫn không thể đánh giá người qua vẻ bề ngoài, suýt chút nữa thì trách nhầm người ta rồi, quả là một người tốt bụng làm việc tốt không cần báo đáp!

Diêm Tiêu vội vã đến nơi thì phát hiện lời giới thiệu của người đàn ông quả thực rất tốt, cậu không có mắt thẩm mỹ khi chọn quần áo cho mình nên tiện tay lấy một bộ rồi định đi.