Sau Khi Thiếu Gia Thật Làm Bảo Mẫu Cho Đại Lão Tàn Tật HE Rồi

Chương 10

Ngàn vạn lần không ngờ hai tấm danh thϊếp lại có thể bị lẫn lộn.

Diêm Tiêu hoàn toàn không biết mình đã cầm nhầm danh thϊếp, nụ cười cô gái lễ tân lại cứng đờ, cô ấy bảo Diêm Tiêu đợi một lát, quay người dùng điện thoại bàn ở quầy gọi nội bộ, trực tiếp gọi một cuộc điện thoại đến chỗ trợ lý Quan.

Cũng vừa khéo hôm nay Lục Quân Tranh rời khỏi phòng trà đến công ty tập đoàn, đang ngồi trước máy tính xử lý một văn kiện khẩn cấp.

Trợ lý Quan cầm điện thoại ghé sát lại, cố gắng lựa lời: "Sếp, người ở dưới nói Lâm thiếu muốn vào ở khách sạn Lanton, để lại danh thϊếp của anh, còn... mang theo một con chó."

Tiếng gõ bàn phím lộp bộp dừng lại đột ngột.

Lục Quân Tranh lạnh mặt ngẩng đầu: "Ý là muốn tôi trả tiền cho cậu ta?"

"Ờ, có lẽ là vậy, lễ tân nói Lâm thiếu bị ướt mưa, nhìn cũng khá đáng thương." trợ lý Quan nói ra câu này suýt nữa cắn phải lưỡi.

Lục Quân Tranh khẽ nheo mắt, anh hoàn toàn dừng công việc trên tay, tựa lưng vào ghế: "Làm cái gì vậy? Điều tra camera giám sát ở sảnh Lanton cho tôi."

Trợ lý Quan hành động nhanh chóng bật máy chiếu lên điều chỉnh camera giám sát.

Hình ảnh video từ lúc Diêm Tiêu ướt sũng chạy vào sảnh trú mưa, đến lúc con chó nhỏ lẽo đẽo theo sau cậu chạy đến quầy lễ tân thuê phòng, rồi đến bây giờ lễ tân lấy cớ máy móc hỏng để kéo dài thời gian.

Hiện tại, Diêm Tiêu đang ngồi xổm không xa đó, chơi đùa với con chó nhỏ cũng ướt sũng như cậu.

Hơn chục camera giám sát quay lại toàn bộ các góc độ, đặc biệt là hình ảnh gần quầy lễ tân.

Diêm Tiêu toàn thân mặt mũi dính đầy nước, đôi mắt sáng ngời bị nước mưa làm cho khóe mắt hơi ửng đỏ, nhưng da cậu không trắng lắm, ngược lại có một vẻ gì đó khó tả.

Xem ra quả thực đáng thương.

Điều này khiến Lục Quân Tranh đột nhiên nhớ lại ở phòng trà, hành động lỗ mãng của Diêm Tiêu và vẻ mặt tươi cười nhìn anh, lúc đó cậu rất kiêu ngạo, hoàn toàn khác với bây giờ.

"Cậu nghĩ cậu ta muốn làm gì?" Lục Quân Tranh chậm rãi hỏi trợ lý Quan.

Trợ lý Quan nhớ lại những lời "nói bóng gió" của Diêm Tiêu buổi chiều, cũng cảm thấy người này chắc chắn không đơn giản, đoán: "Khổ nhục kế?"

Vở kịch này hết màn này đến màn khác, cố gắng hết sức để tiếp cận anh như vậy, nếu trước đây Lục Quân Tranh chỉ nghi ngờ những hành động của người này đều là cố ý ngụy trang thì bây giờ hoàn toàn khẳng định nghi ngờ đó.

Lục Quân Tranh lạnh lùng dặn dò: "Bố trí người theo dõi cậu ta, yêu cầu gì cứ đáp ứng, làm một bản ghi chép đưa cho tôi."

Mới gặp mặt ngày đầu tiên, người này đã giở đủ trò, thật thú vị.

Trợ lý Quan truyền đạt mệnh lệnh, Diêm Tiêu như nguyện vào ở phòng suite cao cấp.

Lễ tân coi con chó hoang nhỏ kia là thú cưng của cậu, còn chu đáo sắp xếp một phòng có đầy đủ tiện nghi cho thú cưng.

Diêm Tiêu dứt khoát không giải thích sự hiểu lầm này, sợ con chó bị đuổi ra ngoài tiếp tục dầm mưa, một người một chó cứ thế ở lại khách sạn mấy ngày.