Đừng Chạy Khỏi Em

Chương 4.1

Tiếng mưa lách tách bên cửa sổ như đang ngân lên một giai điệu buồn bã của thời gian. Mặc Vũ đứng bên bàn làm việc, tay lật từng trang hợp đồng. Đêm qua anh không ngủ được. Từ sau cái ôm bất ngờ của Lâm Phong, trái tim anh có gì đó không yên.

Không phải anh không hiểu. Anh hiểu rất rõ.

Lâm Phong không còn là một đứa trẻ đơn thuần. Cậu đang lớn lên từng ngày, từng suy nghĩ trong cậu đều chín chắn lạ thường. Sự trưởng thành đó không đến từ tuổi đời, mà từ những tổn thương cậu đã trải qua — quá nhiều, quá sớm.

Anh đặt bút xuống bàn, dựa người ra ghế, khẽ xoa thái dương. Trong lòng bỗng thấy khó chịu. Không rõ là do áp lực công việc, hay vì đôi mắt trong veo đêm qua vẫn ám ảnh anh mãi.

Tiếng gõ cửa vang lên.

"Vào đi."

Lâm Phong ló đầu vào. Cậu không mặc đồng phục mà chỉ khoác áo hoodie màu ghi tro, tóc hơi ướt, có lẽ vừa tắm xong. Trong tay cậu là ly sữa nóng.

“Anh lại quên ăn tối.”

Giọng cậu nhỏ nhưng rõ ràng. Mặc Vũ nhìn thấy dáng người cao hơn trước, ánh mắt sáng và có phần nghiêm túc, bất giác bật cười.

“Làm gì mà giống ông cụ non thế? Anh mới 28 thôi mà.”

Lâm Phong bước vào, đặt ly sữa xuống bàn, rồi ngồi lên ghế đối diện. Cậu không nói gì, chỉ nhìn anh chăm chú.

“Có chuyện gì sao?” – Mặc Vũ hỏi.

Cậu gật đầu.

“Ngày mai trường em tổ chức hội thao. Em không muốn đi.”

“Sao vậy?”

“Đông người. Ồn ào. Vô nghĩa.”

Mặc Vũ nhướng mày: “Nhưng em cần tiếp xúc với mọi người. Nhớ bác sĩ Hà từng nói rồi không?”

Lâm Phong lặng đi một chút, rồi lên tiếng chậm rãi: “Nhưng họ không giống anh.”

Mặc Vũ sững lại.

“Em không quan tâm họ nghĩ gì, cũng không muốn cười đùa với ai khác. Khi em nhìn họ, trong đầu chỉ nghĩ: “Nếu anh biến mất, thì tất cả họ có làm em thấy yên lòng được không?”

Cậu nhìn thẳng vào anh, lần đầu không lảng tránh hay che giấu.

“Câu trả lời luôn là không.”

Mặc Vũ thấy tim mình khựng lại một nhịp.

Anh chưa từng nghĩ một cậu bé mới mười một bảy lại có thể nói ra những lời như thế, với giọng điệu kiên định đến lạnh lùng.

“Lâm Phong, anh sẽ không biến mất. Nhưng em không thể sống tách biệt mãi được. Nếu cứ chỉ gắn với một người, rồi đến một ngày…”

“Em không cần ai khác.”

Giọng Lâm Phong sắc hơn như vết cắt đột ngột vào giữa màn đêm yên ả.

“Em biết… tình cảm của mình không giống bình thường. Nhưng em không định giấu, cũng không định thay đổi. Từ khi cha mẹ em mất, thế giới này chỉ còn anh là thật.”

Mặc Vũ nghẹn họng. Không phải vì cậu nói những lời ấy, mà vì anh không thể phản bác.

Anh biết.

Từ lâu anh cũng không còn nhìn Lâm Phong như một đứa trẻ. Không phải sau hôm cậu ôm anh từ phía sau. Mà từ rất lâu trước đó, khi cậu lần đầu cười với anh, lần đầu tự nguyện nắm tay anh qua đám đông, lần đầu gọi anh bằng giọng khàn khàn: “Anh ơi, đừng đi.”