Đừng Chạy Khỏi Em

Chương 3.2

Buổi tối, khi cả biệt thự đã lên đèn, Mặc Vũ đang chuẩn bị tài liệu cho buổi họp cổ đông tuần sau thì điện thoại anh đổ chuông.

Số của bác sĩ Lâm, người điều trị tâm lý cho Lâm Phong.

Anh rời bàn làm việc, ra ngoài ban công để nghe.

“Chào cậu Vũ, tôi xin phép gọi vì hôm nay tôi xem lại bản phân tích hành vi của Lâm Phong. Tôi nghĩ nên trao đổi riêng với cậu.”

Mặc Vũ hơi lo lắng: “Có vấn đề gì nghiêm trọng sao, bác sĩ?”

“Không hẳn nghiêm trọng, nhưng cũng cần lưu ý. Lâm Phong đang dần ổn định. Tuy nhiên, theo dõi gần đây cho thấy bé có xu hướng gắn bó quá mức với một đối tượng duy nhất, tức là cậu.”

“Cậu bé bị ám ảnh tâm lý kéo dài vì mất cha mẹ quá đột ngột, nên việc hình thành một điểm neo cảm xúc là điều dễ hiểu. Nhưng ở độ tuổi này, nếu không mở rộng được mối quan hệ xã hội, trẻ có thể phát triển xu hướng chiếm hữu về mặt cảm xúc hoặc hành vi đối với người đó.”

Mặc Vũ im lặng.

Anh đã cảm nhận được điều đó, dù chỉ là chút ít. Lâm Phong luôn theo dõi anh bằng ánh mắt không thể diễn tả. Không phải sự ngưỡng mộ thuần túy của một đứa trẻ dành cho người giám hộ. Cũng không phải sự sợ hãi hay lệ thuộc.

Nó… là thứ gì đó đậm hơn, âm thầm hơn, như một mầm cây len vào lòng đất.

“Vậy tôi nên làm gì?” Anh hỏi.

“Cứ tiếp tục ở bên cậu bé như hiện tại. Nhưng cũng cần giúp cậu bé học cách tiếp xúc với người khác. Có thể là giáo viên tâm lý, bạn cùng lớp hoặc người quen thân thiết khác ngoài cậu.”

Mặc Vũ gật đầu: “Tôi hiểu.”



Tối hôm đó, anh trở về phòng sau khi chắc chắn Lâm Phong đã ngủ. Nhưng khi bước vào, anh thấy cửa phòng cậu khép hờ. Đèn vẫn sáng. Lâm Phong ngồi bên bàn học, lưng quay ra ngoài, như thể đang đợi.

“Lâm Phong?”

Cậu không quay lại. Chỉ lên tiếng nhỏ: “Hôm nay anh về trễ.”

Mặc Vũ thở ra. Anh tiến lại gần, định giải thích, nhưng Lâm Phong xoay ghế lại, ngước lên nhìn anh bằng ánh mắt không thể đoán được.

“Anh nói sẽ về sớm.”

“Anh xin lỗi. Anh có việc gấp.”

Lâm Phong nhìn anh rất lâu. Rồi đột ngột đứng dậy, bước đến gần và… vòng tay ôm lấy anh từ phía sau.

Hơi thở cậu nóng trên lưng áo anh. Tay nhỏ siết lại, hơi run.

“Em không thích cảm giác đó…”

“Cảm giác gì?”

“Cảm giác… như anh sẽ không quay lại.”

Mặc Vũ khựng người.

Trong khoảnh khắc đó, anh không còn nhìn thấy một đứa trẻ đang giận dỗi. Mà là một tâm hồn đang tìm mọi cách để níu giữ một điều duy nhất khiến mình thấy an toàn.

“Anh ở đây.” Anh quay người lại, đặt tay lên vai cậu bé: “Và sẽ luôn quay về.”

Lâm Phong không đáp, cậu chỉ ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt anh. Một ánh nhìn rất lạ, vừa non nớt vừa trưởng thành. Như thể trong cậu tồn tại hai con người cùng một lúc: một đứa trẻ sợ hãi, và một linh hồn lớn hơn tuổi, đang dõi theo tất cả.

Mặc Vũ hiểu, đây không chỉ đơn thuần là một mối quan hệ giám hộ. Nó đang dần vượt ra khỏi giới hạn đó.

Nhưng lúc này, anh không thể từ chối cảm xúc ấy. Không phải vì Lâm Phong cần anh.

Mà vì… anh cũng đã cần Lâm Phong.