Đã gần hai năm kể từ ngày Lâm Phong bước chân vào biệt thự của Mặc Vũ, mọi thứ đã thay đổi nhiều hơn bất kỳ ai có thể ngờ.
Cậu bé tám tuổi từng bị ám ảnh đến mức không nói chuyện, không phản ứng, giờ đã có thể trò chuyện nhỏ nhẹ với Mặc Vũ mỗi tối. Cậu bé không còn né tránh ánh sáng, không còn giật mình khi nghe tiếng bước chân. Đôi lúc còn mỉm cười nhẹ khi nghe Mặc Vũ kể chuyện hoặc pha trò vụng về.
Chỉ duy nhất một điều vẫn không thay đổi, Lâm Phong chỉ thân thiết với một mình anh.
Người làm trong nhà đã quen với cảnh cậu bé lặng lẽ ăn cơm, rồi quay trở về phòng mình, khóa cửa lại và chờ đến khi Mặc Vũ về để mở. Đôi khi Mặc Vũ về trễ vì công việc, cậu bé sẽ nằm trên ghế sofa, ôm chiếc gối ôm hình chó nhỏ, thức đến khi cửa mở ra.
Những điều ấy, Mặc Vũ không bao giờ trách móc. Trái lại, anh nhận ra mình đang quen dần với việc có một người chờ mình về.
Hôm nay là thứ Bảy.
Lâm Phong không có lớp học thêm như mọi khi. Cậu ngồi trong thư phòng nhỏ, trên bàn là một tập bản vẽ mới, những nét chì không còn run rẩy, không còn vụng về. Cậu bé có đôi mắt rất sáng khi chăm chú vẽ, và bàn tay nhỏ nhắn ấy đã học cách nhấn nhá bóng tối và ánh sáng vào từng bức tranh.
Mặc Vũ bước vào, tay cầm một ly trà nóng. Anh nhìn qua vai cậu bé, lặng lẽ mỉm cười: "Em đang vẽ gì thế?"
Lâm Phong ngẩng đầu lên, rồi nghiêng người nhường chỗ cho anh ngồi kế bên: "Bức này là em… sau này."
Mặc Vũ hơi bất ngờ. Trên giấy là một thiếu niên, cao ráo, khoác vest, đứng dưới nắng. Đằng sau cậu là tòa nhà cao tầng, có bảng hiệu lớn: “Tập đoàn Phong Minh.”
Anh khẽ bật cười: "Tham vọng ghê."
Lâm Phong không đáp, chỉ cúi mặt đỏ nhẹ. Sau vài giây, cậu thì thầm: "Bố em nói… sau này công ty sẽ là của em. Nhưng giờ, anh giữ giùm em."
Giọng nói ấy không run rẩy, nhưng nghe như đang tìm kiếm sự xác nhận. Một điều gì đó lớn lao, thiêng liêng hơn cả lời hứa.
Mặc Vũ đưa tay xoa nhẹ đầu cậu, ánh mắt ôn hòa: "Anh giữ không phải vì em chưa đủ lớn. Anh giữ… vì em bây giờ là người quan trọng nhất đối với anh."
Lâm Phong không nói gì nữa. Cậu bé cụp mắt xuống, tay siết chặt chiếc bút chì trong tay. Rồi bất ngờ, cậu nghiêng đầu, tựa nhẹ vào vai anh.
"Vậy anh đừng giao nó cho ai khác."
Mặc Vũ nhìn cậu, nhận ra ánh mắt ấy không giống ánh mắt của một đứa trẻ đơn thuần. Nó sâu hơn, tĩnh lặng hơn, mang theo một nỗi sợ mất mát dai dẳng.
"Anh không giao cho ai hết. Anh hứa."