Một sáng thứ Sáu, khi ánh nắng chưa lên cao, Mặc Vũ đang kiểm tra hồ sơ trong thư phòng thì người giúp việc gõ cửa.
"Cậu Vũ, cậu Lâm Phong đang… tìm cậu."
Mặc Vũ ngẩng đầu, ngạc nhiên. Suốt hơn một tháng qua, đây là lần đầu tiên Lâm Phong chủ động tìm anh.
Anh đứng dậy ngay, bước nhanh về phía phòng khách tầng trệt.
Lâm Phong đang đứng gần khung cửa kính lớn, khoác một chiếc áo len mỏng, đôi chân trần trên sàn đá mát lạnh. Tay cậu cầm một bức tranh đã hoàn thành, nét vẽ chững chạc hơn hẳn những bức trước.
Mặc Vũ tiến lại gần, nhìn bức tranh.
Trong đó là chính anh, Mặc Vũ mặc sơ mi đen, ôm lấy Lâm Phong nhỏ xíu trong lòng. Trời vẫn mưa, nhưng không còn sấm chớp. Chỉ có hai người ngồi im lặng giữa nền trời ướŧ áŧ.
"Em… nhớ lúc đó." Giọng nói vang lên khe khẽ.
Mặc Vũ sững người.
Giọng cậu bé khàn và run, nhưng rõ ràng. Từng chữ một.
"Anh đã đến, khi không ai khác đến. Anh là người duy nhất đến cứu em."
Cổ họng Mặc Vũ khô khốc. Anh không ngờ câu nói đầu tiên sau gần hai tháng lại là một câu đầy ý nghĩa đến vậy.
Anh ngồi xuống, đối diện cậu, ánh mắt mềm hẳn đi.
"Anh sẽ luôn là người đến với em trước tiên, Lâm Phong."
Cậu bé gật đầu, tay vẫn ôm chặt bức tranh.
"Đừng để em lại một mình nhé."
Giọng cậu yếu ớt như tiếng nức nở chưa bật thành tiếng.
"Không bao giờ." Mặc Vũ vươn tay ôm lấy cậu bé, lần đầu tiên siết thật chặt, để cậu biết anh ở đó.
Từ hôm ấy, Lâm Phong không còn là một cậu bé ngồi im lặng cả ngày nữa. Cậu bắt đầu học lại cách nói chuyện, cách giao tiếp, dù chỉ với Mặc Vũ. Người ngoài thì cậu vẫn giữ khoảng cách, nhưng với anh, Mặc Vũ đã trở thành "nhà", là nơi an toàn duy nhất cậu có thể dựa vào.
Một buổi tối nọ, khi Mặc Vũ chuẩn bị rời phòng, Lâm Phong kéo vạt áo anh lại.
"Anh Vũ… mai anh có đi đâu không?"
Mặc Vũ xoay người, bất ngờ vì cậu bé hỏi như vậy.
"Anh phải đến công ty sáng mai. Nhưng tối sẽ về ăn cơm cùng em."
Lâm Phong mím môi, rồi lắc đầu: "Không… đi luôn ấy. Đi xa."
Mặc Vũ ngồi xuống, nhẹ giọng: "Em sợ anh bỏ đi à?"
Cậu không trả lời, chỉ gật đầu.
Mặc Vũ nhìn sâu vào mắt cậu bé, rồi khẽ nói: "Em là người duy nhất anh có thể tin tưởng để quay về. Anh sẽ không bao giờ bỏ em."
Lâm Phong nhìn anh thật lâu, rồi lặng lẽ vùi đầu vào ngực anh lần nữa.
Trong giây phút đó, Mặc Vũ biết, mối dây ràng buộc giữa họ không còn là nghĩa vụ của một người giám hộ và đứa trẻ mất cha mẹ. Đó là một mối liên kết không thể gọi tên, âm thầm và mạnh mẽ như cơn mưa đêm năm đó, tàn nhẫn nhưng cũng là khởi đầu.