Đừng Chạy Khỏi Em

Chương 2.1: Bức Vẽ Trong Bóng Tối

Từ đêm Lâm Phong chạm tay vào tách sữa ấm Mặc Vũ để lại, mọi người trong biệt thự đều nhận thấy một điều: Cậu bé ấy bắt đầu "sống" lại.

Không phải hồi phục hoàn toàn, không nói chuyện, không chơi đùa. Nhưng cậu không còn thu mình như trước. Cậu nghe, cậu nhìn, dù phản ứng rất chậm. Chẳng ai nói ra, nhưng tất cả đều thở phào nhẹ nhõm.

Cậu chủ nhỏ còn có thể cứu được.

Mặc Vũ, như thường lệ, vẫn đến phòng cậu mỗi tối. Không nhất thiết là nói chuyện, nhiều khi chỉ ngồi im lặng một lúc rồi đi. Nhưng hôm nào anh cũng mang theo một vật nhỏ, khi là một hộp màu vẽ, khi là một cuốn truyện tranh, khi là chiếc radio phát nhạc cổ điển.

Không ép buộc. Không dụ dỗ. Chỉ là đặt xuống bàn, rồi để đó.

Một tuần trôi qua. Lâm Phong bắt đầu chạm vào những món đồ đó.

Ban đầu là nhìn, sau đó là cầm lên, thậm chí cậu còn ngồi hí hoáy tô màu lên tờ giấy trắng. Vẫn không nói một lời, nhưng ánh sáng trong mắt cậu rõ ràng đã khác.

Tối hôm ấy, như thường lệ, Mặc Vũ lại bước vào phòng Lâm Phong. Trên tay là một cuốn truyện tranh mới xuất bản.

Lâm Phong đang ngồi bên bàn học. Ánh đèn vàng dịu phủ xuống vai cậu, khiến làn tóc mềm ánh lên màu nâu nhạt. Trên bàn là một xấp giấy vẽ, vài tờ đã đầy nét bút chì và màu sáp.

Mặc Vũ bước đến gần, đặt cuốn truyện xuống cạnh tay cậu, không định làm phiền.

Nhưng đúng lúc đó, Lâm Phong chợt đưa tay kéo nhẹ vạt áo anh.

Một động tác rất nhẹ. Nhưng với cậu bé, đó là cả một bước dài.

Mặc Vũ khựng lại, quay sang nhìn cậu. Đôi mắt cậu bé vẫn bình thản nhưng ánh nhìn đã có một thứ gì đó mềm hơn, như thể đang muốn nói: "Ở lại một lát được không anh?"

Anh ngồi xuống cạnh cậu. Không lên tiếng, chỉ lặng lẽ quan sát bức vẽ dang dở trên bàn.

Đó là một ngôi nhà, tuy không lớn lắm, nhưng có sân, có hàng rào hoa giấy, có cả một cái xích đu nhỏ. Trong hình là hai người, một người lớn mặc áo sơ mi dài tay, đứng bên cạnh một cậu bé nhỏ xíu đang ngồi vẽ dưới gốc cây.

Không cần hỏi, Mặc Vũ cũng nhận ra đó là ai.

Anh khẽ cười, dịu dàng đặt tay lên đầu cậu bé.

"Em nhớ lại rồi à?"

Lâm Phong không trả lời, nhưng cậu khẽ gật đầu.

Đó là lần đầu tiên cậu bé biểu đạt ký ức bằng hành động rõ ràng. Mặc Vũ cũng hiểu: Lâm Phong đang dần học cách bày tỏ cảm xúc của mình qua tranh vẽ.

Kể từ hôm đó, mỗi tối cậu đều vẽ, không phải để trốn tránh ký ức nữa, mà là để đối mặt với nó. Có những hôm cậu vẽ lại cảnh cha mẹ nắm tay mình đi dạo trong công viên. Có hôm là chiếc xe màu bạc của cha, cậu ngồi ghế sau, nhấn mặt vào cửa kính nhìn phố xá trôi qua. Và có hôm… là cảnh đêm mưa ấy — màu đen phủ khắp, với những bóng người không rõ mặt cầm súng.

Những tờ tranh ấy, Mặc Vũ không bao giờ vứt đi. Anh cất tất cả vào một chiếc hộp gỗ, khóa lại, ghi nhãn: "Ký ức của Lâm Phong."