Tên gọi vang lên giữa không gian im lặng, như đánh thức ký ức đang bị đè nén trong đầu đứa trẻ.
Một giây. Hai giây. Cậu bé khẽ rùng mình.
Rồi Lâm Phong lao đến, ôm chầm lấy Mặc Vũ. Không bật khóc, không gào thét, chỉ vùi mặt vào lòng ngực anh, run lên bần bật như thể nếu không làm vậy, mình sẽ tan biến ngay tại chỗ.
Anh ôm lấy cậu, một tay vỗ nhẹ lên lưng, tay kia khẽ nắm bàn tay nhỏ xíu lạnh cóng kia. Cậu bé không nói lời nào, nhưng từng nhịp tim đang đập rối loạn nơi ngực anh nói lên tất cả.
Không ai biết, cậu bé ấy đã tận mắt chứng kiến cha mẹ mình bị bắn chết.
Cảnh tượng ấy, tiếng súng, máu bắn lên nền đá cẩm thạch, tiếng gào cuối cùng của mẹ… tất cả như một khối đá nặng đè lên tiềm thức non nớt của cậu. Không phải một cú sốc, không phải một vết thương tâm lý. Mà là một nỗi ám ảnh sâu sắc, dai dẳng, âm ỉ, lặng lẽ nuốt chửng tuổi thơ non nớt.
Hai tuần sau.
Tại phòng họp tầng thượng tòa nhà Lâm thị, cuộc họp khẩn cấp diễn ra với hơn 30 cổ đông lớn nhỏ. Mặc Vũ ngồi ở đầu bàn, phía sau là luật sư riêng và trợ lý tài chính. Trên tay anh là văn bản xác nhận quyền giám hộ và ủy quyền tạm thời do ông bà Lâm để lại.
Một người đàn ông lớn tuổi đập tay lên bàn.
“Chuyện này không thể chấp nhận! Một đứa trẻ 19 tuổi, chẳng phải người nhà ruột thịt, lại được quyền nắm giữ tập đoàn Lâm thị? Thật quá xem thường luật pháp!”
Mặc Vũ điềm tĩnh đáp: “Ông Lâm tin tưởng tôi. Giấy tờ đã ký, pháp lý đã thông qua. Nếu các người không hài lòng, có thể chọn cách khác – nhưng đừng hy vọng tôi buông tay.”
"Cậu tưởng mình là ai?"
Một giọng khác cười khẩy: "Một đứa trẻ vô danh có chút quan hệ với chủ tịch Lâm, nghĩ có thể giữ được tập đoàn này?"
“Không cần các người công nhận.” Ánh mắt Mặc Vũ như lưỡi dao lạnh lẽo: “Tôi chỉ cần Lâm Phong được sống.”
Bàn tay đặt trên hồ sơ siết lại, khiến từng ngón tay trở nên trắng bệch.
Tối hôm đó, Mặc Vũ trở lại biệt thự, sau một ngày dài đấu đá và toan tính. Nhưng khi đẩy cửa phòng, anh thấy Lâm Phong vẫn ngồi bên cửa sổ, vẫn ở chỗ cũ đôi mắt nhìn ra ngoài trời đêm không chớp.
Cậu bé vẫn không nói. Nhưng chỉ khi Mặc Vũ bước vào, ánh mắt ấy mới chớp nhẹ một lần, rồi lại lặng yên.
Mặc Vũ đặt một tách sữa ấm xuống bàn, kéo ghế ngồi đối diện. Anh không nói chuyện, cũng không hỏi, chỉ ngồi đó.
Mười phút sau, Lâm Phong khẽ nhích người, vươn tay chạm vào tách sữa. Động tác chậm chạp, cẩn trọng như sợ làm đổ cả thế giới.
Đó là phản ứng đầu tiên sau hai tuần im lặng.
Mặc Vũ biết, từ giờ phút đó, anh không chỉ là người giám hộ của Lâm Phong. Anh sẽ là người đưa cậu trở lại ánh sáng, bằng mọi cách, bằng mọi giá.