Đừng Chạy Khỏi Em

Chương 1.1: Đêm Mưa Năm Đó

Tiếng sấm nổ vang như xé rách bầu trời đêm. Cơn mưa nặng hạt trút xuống thành phố không chút báo trước, ào ạt như muốn rửa trôi máu và nước mắt vừa đổ xuống tại khu biệt thự phía nam ngoại thành.

Trong làn mưa trắng xóa, ánh sáng nhấp nháy từ xe cứu thương và cảnh sát lần lượt đến đi trên mặt đất ướŧ áŧ, phản chiếu ánh đỏ rực như máu tràn lan. Người dân khu lân cận tụ tập đông trước cổng sắt bị phá nát, ai nấy đều thì thào, rút điện thoại ra chụp hình, quay phim. Họ bàn tán, Lâm thị, gia tộc giàu có và quyền lực bậc nhất thành phố, vừa mất cả hai vị chủ nhân trong một vụ ám sát kinh hoàng.

Giữa đám đông hỗn loạn, một chiếc xe màu đen dừng lại gấp trước hiện trường. Cửa xe bật mở, người thanh niên mặc áo sơ mi đen bước nhanh xuống, không mang ô, cũng không cần ai che mưa. Mái tóc ướt rũ bám trên trán, chiếc áo dính sát người, nhưng ánh mắt vẫn lạnh,như thể trời đất này có sụp xuống cũng không làm anh chao đảo.

Người này được ông bà Lâm cứu mạng từ bốn năm trước, tên là Mặc Vũ, sau một biến cố gia đình và quá khứ không mấy tốt đẹp. Khi đó, anh chỉ là một cậu thiếu niên 15 tuổi, nhưng đầu óc và bản lĩnh đã khiến ông Lâm để mắt tới. Dần dần, ông giao cho anh quyền xử lý nhiều công việc mờ ám của gia tộc, thứ mà người ngoài không bao giờ được nhúng tay.

Nay ông bà Lâm bị sát hại, Mặc Vũ trở lại, không phải để khóc, mà để đảm bảo một điều: có thứ gì đáng bảo vệ, anh sẽ giữ lại bằng mọi giá.

"Thưa cậu Vũ, cậu Lâm Phong… còn sống. Cậu ấy được tìm thấy trong phòng ngủ tầng hai, không có dấu vết bị thương."

Lời của đội trưởng cảnh sát khiến Mặc Vũ ngừng bước. Anh ngẩng đầu lên nhìn tầng hai ngôi biệt thự, mưa vẫn xối xả đập vào gương mặt không biểu cảm của anh.

"Thằng bé đâu?"

"Đang được bác sĩ kiểm tra tâm lý tạm thời trong phòng riêng."

Mặc Vũ không nói thêm gì, sải bước nhanh qua đám người, lên thẳng tầng hai. Đôi giày da đen in từng vệt nước dài trên bậc cầu thang cẩm thạch. Đến trước cánh cửa màu trắng ngà, anh không gõ mà trực tiếp đẩy vào.

Căn phòng sáng đèn mờ. Lâm Phong ngồi thu mình trên chiếc ghế sofa gần cửa sổ, tấm chăn mỏng trùm kín từ đầu đến chân. Bên cạnh là con gấu bông cũ, đã sờn rách và một cốc sữa nguội lạnh chưa uống.

Cậu bé 8 tuổi ấy không hề chớp mắt khi nhìn thấy Mặc Vũ. Chỉ ngẩng đầu lên, ánh mắt trống rỗng như chiếc gương phản chiếu lại mọi thứ lạnh lẽo, im lặng và xa lạ.

Mặc Vũ bước chậm đến, ngồi xuống ghế đối diện. Anh không cởϊ áσ mưa, không lau tóc, chỉ nhìn thẳng vào cậu bé.

"Lâm Phong."