Không phải vì cậu là con trai mà vì anh cảm thấy cậu đang dần bước vào một vùng cảm xúc không nên có, đối với anh cậu còn quá nhỏ.
Ngày hôm sau, trời vẫn mưa rả rích.
Lâm Phong từ chối đến trường. Mặc Vũ không ép.
Anh vốn định đến công ty nhưng đổi ý vào phút chót. Đành mang laptop lên thư phòng để làm việc. Nhưng suốt cả buổi sáng, anh chỉ nhìn chằm chằm vào màn hình trắng trơn. Tâm trí cứ trôi dạt về khuôn mặt của cậu thiếu niên dưới ánh đèn vàng đêm qua.
Lâm Phong vẫn chưa xuống nhà mặc dù đã gần trưa.
Anh đứng dậy, định đi tìm cậu thì nghe tiếng piano vọng từ phòng kế bên.
Mặc Vũ khẽ đẩy cửa.
Lâm Phong đang ngồi bên cây đàn mà cha mẹ để lại, thứ duy nhất cậu đồng ý giữ lại từ ngôi nhà cũ. Cậu không nhận lớp dạy, cũng chẳng ai chỉ bảo. Vậy mà những phím đàn ấy, dưới tay cậu, lại thành giai điệu dịu dàng như nước mưa.
Cậu không nhìn anh, nhưng dường như biết rõ người đứng sau. Cứ tiếp tục chơi, từng nốt một.
Mặc Vũ tiến lại gần, im lặng ngồi xuống bên cạnh. Một lát sau, Lâm Phong dừng tay, quay sang hỏi khẽ:
“Anh có từng nghĩ… nếu em không còn là một đứa trẻ thì sao?”
“Lâm Phong à...”
Lâm Phong biết cũng hiểu, mắt cậu cụp xuống.
“Vậy… nếu một ngày em nói rằng em yêu anh, anh sẽ làm gì?”
Mặc Vũ không đáp ngay.
Anh nhìn thẳng vào mắt cậu. Trong đó có sự dũng cảm, nhưng cũng đầy lo sợ. Cậu đang đánh cược tất cả vào một câu trả lời.
Cuối cùng, anh chỉ đành nhẹ giọng: “Anh sẽ không chối bỏ. Nhưng anh sẽ đợi em lớn.”
Lâm Phong khựng lại. Rồi một nụ cười nhẹ nở trên môi cậu.
“Anh nói rồi đấy nhé.”
—
Tối hôm đó, khi trời ngừng mưa, Mặc Vũ ra ban công ngắm đêm.
Đèn phố lấp lánh dưới chân đồi. Xa xa là những mái nhà trầm mặc. Trong lòng anh như có một cơn sóng ngầm vừa nổi lên.
Cậu nhóc Lâm Phong đó, những thứ tình cảm mà cậu dành cho anh, anh đều biết. Nhưng cũng không thể đáp lại, tuổi tác cách quá xa, anh cũng không muốn làm lỡ dở một thiếu niên.
Mặc dù đời này đã quyết vợ không lấy, anh sợ lấy về sẽ làm khổ con gái nhà người ta. Người như anh nhạt nhẽo cũng không biết dỗ dành.
Nhưng có lẽ sau này sẽ tìm một cô gái giúp đỡ để Lâm Phong buông bỏ, làm lỡ dở con trai của anh Lâm thì sau này ảnh sẽ lèm bèm trong giấc mơ của anh mất. Lâm Phong còn phải lấy vợ sinh con nối dõi cho nhà họ Lâm, lúc đó có khi còn được con của cậu gọi bằng ông cũng nên.
...