Nữ Đạo Diễn Vô Tình

Chương 29: Ai thèm đi bao nuôi một ông bố chứ

Người ngoài sao có thể biết được rằng Sở Hạ Tinh là đang dùng "tài khoản phụ" để kế thừa “trang bị cao cấp” của "tài khoản chính". Một cô gái trẻ từng nghèo khổ bỗng chốc xoay mình thành người có tiền, tất yếu sẽ gây ra không ít đồn đoán.

Người trong công ty quản lý đều khẳng định chắc nịch: chắc chắn là được ông chủ mới chi tiền như nước!

Thế nhưng bản thân Hạ Hoành khi nghe được chuyện này lại thấy buồn cười đến mức khó tin!

Hạ Hoành: Tôi là người lương thiện đàng hoàng, giờ thì hay rồi, mang tiếng oan! Với lại, ai thèm đi bao nuôi một ông bố chứ?

Thực ra từ lâu Hạ Hoành đã cảm thấy Sở Hạ Tinh rất khác với ấn tượng ban đầu. Nay lại thấy phong cách ăn mặc biến đổi lớn, anh ta càng tin chắc “cô” đã sa ngã. Anh ta lập tức báo tin cho bạn thân Tống Văn Dạ, quả quyết “cô” đã cặp kè với đại gia, được tái tạo hình tượng, thậm chí còn có người sẵn sàng mua lại hợp đồng để chuộc thân cho cô.

Hạ Hoành sốt ruột nói: “Cô ta ăn nói kiểu xã hội lắm, căn bản không giống như lời đồn. Giống hệt bố mình vậy! Mình mà đứng trước mặt cô ta là có cảm giác như đang đối mặt với bố mình luôn đó!”

Tống Văn Dạ im lặng vài giây, cảm thấy bất lực: “Cậu sao cứ thích nhận người khác làm bố thế?”

Tống Văn Dạ còn nhớ khi mới quen Hạ Hoành, đối phương suốt ngày chê anh cổ hủ như ông cụ, nhìn vào chẳng khác nào người già. Anh không hiểu sao Hạ Hoành lại nuôi cái sở thích kỳ quái đó, càng không biết liệu bố Hạ có biết chuyện này không.

Hạ Hoành: “?” Khoan đã, đó mới là trọng điểm hả trời?

Bị bạn thân trêu chọc, Hạ Hoành tức muốn nghẹt thở: “Tống Văn Dạ, cậu đừng có lảng sang chuyện khác! Cậu nhớ ai là người từng cầu xin mình giúp đỡ không hả?”

Tống Văn Dạ điềm tĩnh sửa lại: “Thực ra cũng không gọi là cầu xin, là cậu chủ động xung phong thôi.”

Hạ Hoành nổi cáu: “Cậu mà còn nói nữa mình mặc kệ luôn đấy! Bản thân cậu dựng cái bãi rác này lên mà!”

Tống Văn Dạ cũng không ngờ Hạ Hoành lại không trấn áp được một cô gái nhỏ, sau vài giây trầm ngâm, anh đề nghị: “Đợi mình xong việc đợt này đã, tìm cơ hội gặp cô ấy nói chuyện. Dù sao cô ấy cũng sắp vào đoàn, chắc tạm thời chưa xảy ra chuyện gì đâu.”

Gần đây anh bận rộn với một dự án lớn, đến mức muốn ngủ luôn trong công ty. Ngay cả thời gian gọi điện cho Hạ Hoành cũng phải tranh thủ từng chút một.

Hạ Hoành nói: “Không phải, nhưng cậu định nói gì với cô ta chứ? Cậu chắc cô ta sẽ chịu nghe à?”

Nghĩ đến tính cách của hai người họ, Hạ Hoành cảm thấy Tống Văn Dạ hoàn toàn không cần thiết phải giúp Sở Hạ Tâm nữa, họ vốn dĩ không cùng một thế giới. Tống Văn Dạ sống quá nguyên tắc, lời lẽ của anh chưa chắc khiến Sở Hạ Tâm thấy dễ chịu, thậm chí còn dễ chọc giận “cô”.