Tống Văn Dạ điềm đạm đáp: “Nói chuyện tử tế chắc cũng nghe thôi? Mình nghĩ phụ nữ nên có sự nghiệp riêng, dựa vào mấy cách đó thì không phải kế lâu dài. Cô ấy vì mưu sinh mới bất đắc dĩ đi đến bước này, nếu nắm bắt được cơ hội phù hợp, có khi sẽ quay đầu lại.”
Tống Văn Dạ nghĩ đến những chuyện khốn khổ mà Sở Hạ Tâm từng trải, cảm thấy “cô” chẳng qua là vì cuộc sống bức bách mà phải cúi đầu trước đồng tiền, giống như những sự kiện “khoe thân vay tiền” từng gây rúng động trước kia, nhưng điều đó không có nghĩa là “cô” đã thật sự sa ngã. Hiện tại “cô” sắp vào đoàn phim, tạm thời không tiếp xúc được với cái kim chủ thần bí kia. Lúc này công việc có thể khiến “cô” bận rộn cả thể chất lẫn tinh thần, nếu may mắn, quan niệm sống cũng sẽ thay đổi.
Nghe xong, Hạ Hoành không nhịn được châm chọc: “Cậu đúng là ánh sáng chính nghĩa, định ra tay cảm hóa thiếu nữ lầm đường lạc lối sao?”
Hạ Hoành thấy Tống Văn Dạ quá lạc quan rồi. Con người mà đã từng nếm trải cảm giác kiếm tiền dễ như trở bàn tay, thì sau đó muốn quay lại làm việc chăm chỉ là chuyện khó như lên trời. Sở Hạ Tâm đã nếm mùi hưởng lợi dễ dàng, sao có thể nói bỏ là bỏ ngay?
Tống Văn Dạ bình thản: “Thì có sao đâu? Sự nghiệp luôn là điều quan trọng với phụ nữ hiện đại.”
Hạ Hoành bĩu môi: “Đó là với mấy kẻ cuồng công việc như cậu thì có! Mấy câu ngôn tình vô lý đó còn không tẩy não nổi mình, huống chi là một cô gái từng sống trong cảnh nghèo nàn khốn khó!”
Tống Văn Dạ: “Cho nên cậu đâu phải phụ nữ hiện đại.”
Tống Văn Dạ còn chưa nói hết, Hạ Hoành đã nhíu mày: “Ý cậu là chỉ có đàn ông hiện đại mới không nuốt nổi mớ lý tưởng của cậu hả?”
Tống Văn Dạ mặt mày điềm tĩnh: “Ý mình là chỉ có mấy tên “phế nhân hiện đại” mới không tiếp thu được đạo lý đó.”
Hạ Hoành: “...”
Cảm ơn nhé, đúng là bị xúc phạm thật rồi.
Tống Văn Dạ ngẫm nghĩ vài giây, nói: “Hợp đồng của cô ấy còn cần thời gian để chuyển giao, trước mắt cậu cứ làm theo ý cô ấy, sắp xếp cho cô ấy vào đoàn đi làm. Mình sẽ cố giải quyết bên này nhanh nhất.”
Hạ Hoành nghe theo lời khuyên của Tống Văn Dạ, quả nhiên không còn gây khó dễ cho Sở Hạ Tâm nữa, thậm chí còn rất ít xuất hiện trước mặt “cô”. Vì Sở Hạ Tâm vốn chẳng thích giao du với người trong công ty quản lý, nên yêu cầu duy nhất Hạ Hoành đưa ra là “cô” phải vào đoàn làm việc, ngoài ra không ép buộc gì thêm.
Hạ Hoành chỉ là một thiếu gia nhà giàu chơi bời mở công ty cho vui, nên hoàn toàn không hiểu gì về việc điều hành đoàn phim. Anh ta chỉ răm rắp nghe lời Tống Văn Dạ giữ “sạp” hộ, thỉnh thoảng mới lộ diện trong công ty.
Thực ra anh ta vẫn lén điều tra về cái gọi là “kim chủ” đứng sau lưng Sở Hạ Tâm, nhưng tra mãi không có manh mối, đành phải tạm thời án binh bất động.
Nhân viên trong công ty đều là những kẻ lọc lõi. Họ nhìn thấy thái độ “né tránh” của Hạ Hoành với Sở Hạ Tâm thì lại tưởng anh ta ghét bỏ “cô”. Thêm vào đó, thời gian Hạ Hoành đến công ty ngày càng ít, khiến Tiểu Trình và mấy người khác bắt đầu manh nha hành động, tưởng chẳng còn ai chống lưng cho Sở Hạ Tâm nên bắt đầu lộ rõ bản tính.