Sở Hạ Tinh nhìn bàn thờ nghi ngút khói hương trước mặt, lại cúi xuống nhìn tấm ảnh gia đình trong tay. Trong ảnh, Sở Hạ Tâm vẫn chỉ là một nhóc con chưa cao tới đầu gối. Bà khẽ thở dài một tiếng, dứt khoát tìm một chiếc khung ảnh cất tấm hình vào, rồi tiện tay đặt trong tủ trưng bày mấy bức ảnh cũ của mình.
Tủ ảnh ấy chất đầy kỷ niệm của Sở Hạ Tinh: ảnh chụp cuối đoàn phim, ảnh tụ họp với bạn bè, cả bức ảnh kỷ niệm khi bà lần đầu tiên đoạt giải. Bà dịch mấy khung ảnh khác qua một bên, đặt ảnh gia đình vào giữa, nhẹ giọng nói: “Được rồi, tạm thời cháu cứ ở lại với dì đi.”
Thấy vậy, Hàn Sở Ninh đi tới, lên tiếng an ủi: “Dì, đợi cháu rảnh sẽ về quê chị ấy xem sao, biết đâu còn ai thân thích.”
Cô gái không thể tìm ra thông tin liên lạc của người thân Sở Hạ Tâm, nhưng biết đâu ở quê cũ vẫn còn bà con xa, giúp cô ấy có thể "lá rụng về cội".
Sở Hạ Tinh khẽ gật đầu: “Hôm nào dì đi cùng cháu.”
Sau khi lo liệu xong chuyện của Sở Hạ Tâm, Hàn Sở Ninh lại tiếp tục bận rộn nghiên cứu hợp đồng quản lý, còn Sở Hạ Tinh thì bắt đầu chuẩn bị cho việc gia nhập đoàn phim.
Người đại diện Tiểu Trình dường như vẫn chưa nguôi giận vì việc bà không ký tiếp hợp đồng. Cô ta thường tranh thủ lúc Hạ Tổng không có ở công ty để châm chọc mỉa mai, chẳng những không hỗ trợ việc bà vào đoàn mà còn cố ý cử cho bà một trợ lý hoàn toàn không có kinh nghiệm. Ý đồ rất rõ ràng, muốn Sở Hạ Tinh nhận ra nếu không có đội ngũ của công ty thì bà chẳng làm nên trò trống gì, từ đó chịu ký tiếp hợp đồng.
Nếu là Sở Hạ Tâm trước đây, hẳn đã rối như gà mắc tóc, chẳng biết đường nào mà lần. Nhưng người hiện tại là Sở Hạ Tinh từng lăn lộn bao nhiêu đoàn phim lớn nhỏ, bản lĩnh đầy mình.
Bà rất bình tĩnh, chỉ âm thầm sai trợ lý đi tìm hiểu thông tin. Từ thử trang phục, định hình tạo hình đến các cuộc họp, bà đều tham gia đầy đủ, trình độ chẳng hề thua kém bất kỳ diễn viên kỳ cựu nào.
Điều khiến người ta kinh ngạc hơn là, cách ăn mặc và sinh hoạt của bà có một cú nhảy vọt rõ rệt, trang sức trên người toàn là hàng giá trị trên trời, khiến không ít người há hốc mồm!
Trước kia, Sở Hạ Tâm nợ nần chồng chất, ăn mặc giản dị, còn phải sống trong căn phòng công ty thuê. Nhưng bây giờ, “cô” không chỉ ăn mặc chỉn chu, trang sức sang trọng, gần như không về chỗ ở cũ, mà khí chất và cách nói năng cũng thay đổi hẳn, rõ ràng có người chống lưng, nên mới tự tin đến vậy!