Sở Hạ Tâm có thể sẽ sợ hãi bối cảnh và thế lực phía sau đám người này, nhưng Sở Hạ Tinh thì không có thời gian chơi trò bầu bạn với mấy cậu ấm nhà giàu, nên chẳng thèm để tâm. Bà dứt khoát đứng dậy tạm biệt, bình tĩnh nói: “Dù sao thì, chuyện trên mạng vẫn phải cảm ơn hai người. Nếu sau này có dự án nào phù hợp, biết đâu chúng ta còn có cơ hội hợp tác.”
“Phạm Khả Ảnh Nghiệp đúng không? Tôi nhớ rồi.” Sở Hạ Tinh thầm tính sau này tìm cơ hội trả lại món nợ ân tình này, để hoàn toàn cắt đứt với vụ lùm xùm liên quan đến kim chủ, xem như một cách rút lui có chừng mực và thể diện.
Hạ Hoành thì mắt mũi choáng váng, vẻ mặt ngơ ngác, hoàn toàn không hiểu một người đang mang món nợ lớn như Sở Hạ Tâm lấy đâu ra khí thế để nói mấy lời đó!
Ngoài phòng họp, Hàn Sở Ninh thấy Sở Hạ Tinh bước ra, tò mò hỏi: “Dì nói chuyện gì vậy? Họ là ai thế?”
Sở Hạ Tinh: “Không phải kim chủ gì đâu, là người chạy việc vặt thôi.”
Hàn Sở Ninh bừng tỉnh: “Ồ, cháu bảo rồi mà! Kim chủ đáng lẽ phải là kiểu hói đầu, bụng bia, đâu có trẻ vậy được.”
Sở Hạ Tinh: “Cháu gọi xe chưa?”
Hàn Sở Ninh: “Gọi rồi, chờ cháu đưa dì về nhà xong, tụi mình sẽ nghiên cứu hợp đồng!”
Hai người chuẩn bị quay về nhà của Sở Hạ Tinh, đang đứng chờ xe trước cửa tòa nhà thì người đại diện Tiểu Trình vội vã đuổi theo, giận dữ hét lên: “Sở Hạ Tâm! Hạ Tổng nói cô chưa ký hợp đồng tiếp theo, cô lại định giở trò gì nữa đấy hả?”
Hợp đồng “Người Trong Tim Ở Chốn Xa” là do Sở Hạ Tâm ký từ rất lâu trước đó, còn hôm nay thì bà hoàn toàn chưa ký thêm bất kỳ điều khoản nào khác, lại còn có vẻ đang công khai đối đầu với "ông chủ" mới.
Sở Hạ Tinh thản nhiên: “Tôi vốn không định tiếp tục ở lại đây.” Thế nên không có lý do gì để ký thêm cả.
Hàn Sở Ninh cũng gật đầu đồng tình: “Đúng rồi đúng rồi.”
Dì cô có vị thế như vậy trong giới, sao lại để mắt tới cái công ty nhỏ xíu này được!
Tiểu Trình sững người, không thể tin nổi: “Cô điên rồi à? Cô có biết phí vi phạm hợp đồng là bao nhiêu không?”
Sở Hạ Tinh điềm tĩnh: “Tôi không điên. Giọng cô thì hơi to đấy, nghe mới giống điên.”
Hàn Sở Ninh cúi đầu nhìn điện thoại: “Xe đến rồi, đi thôi dì!”
Sở Hạ Tinh theo cô gái xuống bậc thang, Tiểu Trình thấy hai người hoàn toàn phớt lờ mình thì tức tối đến mức muốn đuổi theo: “Tôi không biết cô dùng thủ đoạn gì, nhưng dù sao cô cũng còn phải đóng một bộ phim trong công ty! Sao có thể vô pháp vô thiên như vậy được?”
Sở Hạ Tinh mở cửa xe, thản nhiên ngồi lên xe, coi đối phương như ruồi muỗi.