Nữ Đạo Diễn Vô Tình

Chương 26: Quần áo mang nét vintage

Sau khi xe lăn bánh, Hàn Sở Ninh nhìn qua kính sau, thấy Tiểu Trình vẫn còn đứng ven đường la lối om sòm, không nhịn được cau mày: “Bây giờ người ta làm quản lý đều thế à? Hồi trước cháu gặp toàn quản lý đàng hoàng, lịch sự lắm.”

Sở Hạ Tinh chẳng buồn phản ứng trước sự giận dữ bất lực của Tiểu Trình, ngược lại bị cô cháu gái ngây thơ dễ thương chọc cho bật cười, đùa cợt: “Quản lý cháu từng gặp đẳng cấp cao hơn cô ta nhiều, lại nói chứ, ai dám to tiếng với cháu gái của đạo diễn Sở?”

Lúc Hàn Sở Ninh ra đời, Sở Hạ Tinh đã là nhân vật có trọng lượng trong giới. Ai mà đầu óc thiếu dây lại dám mắng cháu gái của Sở đạo?

Hàn Sở Ninh hơi lo: “Cô ta có theo dì vào đoàn không?”

Sở Hạ Tinh: “Đoàn phim cực khổ lắm, chắc cô ta không muốn đi đâu. Cùng lắm là phái trợ lý theo.”

Bà thật sự không muốn dính dáng gì đến Tiểu Trình, cảm thấy dây dưa với hạng người đó chỉ tổ hạ thấp mình. Dù sao quay xong phim cũng chẳng còn gì vướng víu nữa.

Xe chậm rãi rẽ vào một khu dân cư xanh mát, tán cây sum suê phủ bóng, ánh nắng len lỏi qua từng kẽ lá tạo thành những đốm sáng lấp lánh, ấm áp dễ chịu.

Sở Hạ Tinh nhìn cảnh vật quen thuộc, cảm nhận nhiệt độ của ánh nắng, cuối cùng mới thấy mình thật sự được sống lại một lần nữa. Bà cảm khái: “Mùa hè sắp đến rồi.”

Bài trí trong nhà vẫn y như cũ, hiển nhiên là Hàn Sở Ninh đã bỏ công dọn dẹp kỹ lưỡng. Trên bàn còn bày cả đồ cúng cho lễ thất đầu. Thấy vậy, Hàn Sở Ninh sợ Sở Hạ Tinh cảm thấy xui xẻo, vội vàng nói: “Để cháu dọn mấy thứ này đi...”

Sở Hạ Tinh đi dạo một vòng quanh nhà rồi dựa lưng vào chiếc ghế mềm quen thuộc mà bà thường ngồi. Trong không gian thân thuộc ấy, bà hoàn toàn thả lỏng, ung dung nói: “Không cần đâu. Xem như là dì về nhà vào ngày thất đầu cũng được.”

Hàn Sở Ninh hỏi: “Dì, dì có định mua thêm quần áo mới không? Rồi còn hành lý chuẩn bị vào đoàn phim nữa?”

Sở Hạ Tinh dĩ nhiên không thể mặc lại mấy bộ đồ trước kia được, giờ bà trông chỉ như ngoài hai mươi, thân hình cũng có chút khác biệt.

Sở Hạ Tinh đáp: “Hình như tầng dưới tủ quần áo của dì còn mấy bộ hồi còn trẻ.”

Hàn Sở Ninh kinh ngạc: “Trời ơi, quần áo bao nhiêu năm rồi, dì không định mua mới à?”

Hàn Sở Ninh thầm nghĩ: Không lẽ đám quần áo kia còn lâu đời hơn cả mình?

Sở Hạ Tinh lại rất tự hào: “Mấy bộ đó chất liệu cực tốt! Dì không như tụi nhỏ các cháu, quần áo cứ như đồ dùng một lần ấy!”

Hai dì cháu cùng nhau lôi đống đồ cũ ra, Hàn Sở Ninh sờ vào lớp vải mềm mịn, lại ngắm nghía kiểu dáng, cảm thán: “Không ngờ lại mang nét vintage thế này, mà kiểu dáng cũng không hề lỗi thời nha.”

Cô gái vừa liếc thấy nhãn hiệu của bộ đồ, lập tức líu lưỡi: “Hèn chi mà không lỗi mốt! Giá này thì làm sao mà lỗi được!”